Bầu không khí lập tức đông cứng.
“Biết rồi.” Anh nói chuyện cực kỳ dịu dàng, nhưng mà cũng cực kỳ vô tình: “Sau này sẽ không còn chữ “Ánh” nữa.”
“Oành” một tiếng, giống như là đang tuyên cáo tử hình Tô Ánh Uyển vậy.
Sắc mặt của cô ta tái nhợt, đến nửa ngày cũng không nói nên lời.
“Đã muộn lắm rồi, để tôi kêu Hình Uy đưa em về nhà.” Dứt lời, anh liền đứng dậy.
“Em không về đâu.” Tô Ánh Uyển khóc lóc lắc đầu: “Để em ở lại chỗ này đi, Quân, em đảm bảo sẽ không quấy rầy anh đâu, có được không?”
Hình Uy vừa vặn xuất hiện ở cửa sân thượng, anh ta yên tĩnh đi đến bên cạnh của Bắc Minh Quân, nhìn thoáng qua Tô Ánh Uyển: “Cậu chủ.”
“Đưa cô ấy về nhà đi, đừng để ba của cô ấy lo lắng.”
“Vâng, cậu chủ.”
Giọng nói của Bắc Minh Quân vừa dứt, bóng lưng thẳng tắp hiên ngang rời đi.
Để lại Tô Ánh Uyển khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa…
Bắc Minh Quân tựa như là bầu trời mênh mông này vậy, cho dù là cô ta đang đứng ở trên lầu cao, rõ ràng cách anh rất gần rất gần, nhưng nó lại cao đến nỗi không thể chạm được…
…
Cố Tịch Dao đang đứng ở trước cửa trụ sở Dạ Ánh nhất phẩm của Bắc Minh Quân, lo sợ bất an.
Cô giơ tay lên muốn gõ cửa mấy lần, nhưng mà lại do dự.
Nghĩ đến nếu như Dương Dương không có ở đây, như vậy đối mặt với Bắc Minh Quân, cô phải làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978475/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.