“Mẹ yên tâm đi, con có thể tự chăm sóc tốt cho mình mà.”
Trình Trình thề thốt.
Sự giáo dục của nhà Bắc Minh, chỉ là một đứa bé năm tuổi, răng cũng còn chưa mọc hết mà đã bị ép phải trưởng thành sớm.
Cố Tịch Dao chợt cảm thấy cánh mũi chua chua…
Buổi tối, gió thổi mát rượi.
Sau khi thả Cố Tịch Dao ở trên đường, Bắc Minh Quân tự lái xe lượn một vòng trong thành phố.
Chuông điện thoại vang lên.
Trong cuộc họp cấp cao của Bắc Minh vào buổi chiều hôm nay, anh đã đập vỡ một chiếc điện thoại di động.
Hình Uy liền nhanh chóng chuẩn bị một cái điện thoại khác cho anh, đồng thời cũng đã sao chép lại tất cả số điện thoại di động và tin nhắn ở trong điện thoại cũ.
Giờ phút này, cảm xúc của Bắc Minh Quân bực bội, căn bản cũng không có tâm trạng nghe.
Nhưng mà tiếng chuông điện thoại vẫn không dừng lại, cứ tiếp tục vang lên một lần lại một lần.
Cuối cùng, anh cũng không kiên nhẫn lấy điện thoại di động lên, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, trầm mặc ba giây, ấn nghe.
“A lô, Vicent?” Đầu dây bên kia điện thoại vang lên một giọng nói già nua mà buồn chán.
Bắc Minh Quân nhíu mày theo thói quen, giọng nói vẫn giống như trong quá khứ, bình tĩnh không có một tia gợn sóng: “Sư phụ.”
“Ây, có phải là sư phụ đã quấy rầy giấc ngủ của con rồi không?”
Bắc Minh Quân chậm rãi cho xe dừng sát ở ven
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978469/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.