Anh tìm một chỗ ít người trên bờ biển rồi bắt đầu dựng lều.
Cố Tịch Dao đi theo sau, cô đội một chiếc mũ che nắng, để lộ ra chùm tóc đuôi ngựa sau đầu, nhìn cứ thanh thuần như một sinh viên đại học.
Cô nhìn Bắc Minh Quân mở ghế nằm ra rồi đặt vào dưới lều, sau đó thân hình cao lớn của anh nằm nghiêng xuống đó, còn cô thì cứ mở to hai mắt mà nhìn.
“Bắc Minh Quân, hiếm có cơ hội đến biển Địa Trung Hải, không phải anh chỉ muốn phơi nắng chứ?”
Đôi mắt sau cặp kính râm của anh liếc nhìn cô một cái, lúc này giọng nói trầm thấp mới vang lên: “Cô có thể đi bơi, nhưng đừng bơi vào chỗ sâu quá.”
Sau đó anh liền cầm bản vẽ điện tử lên, lấy bút cảm ứng ra rồi nhàn nhã vẽ tranh.
Anh là một kiến trúc sư lỗi lạc, kỹ năng vẽ tranh của anh không hề thua kém họa sĩ.
Cố Tịch Dao cau mày, cứ như cô đã quen với việc cái tên này có hai nhân cách, ban ngày là quân tử, nhưng đến đêm lại là một tên quỷ háo sắc.
Cô vội vàng nói một câu: “Anh đúng là không hiểu phong tình.”
Cô muốn ngụ ý rằng người đàn ông này khó tránh có hơi lạnh lùng quá mức rồi.
Ở trước mặt là bao nhiêu mỹ nữ Tây Ban Nha bốc lửa như vậy mà lại còn nhàn hạ thoải mái ngồi đây vẽ tranh?
Anh có phải là đàn ông không thế?
Emmm… nhưng mà anh đã chứng minh điều này với cô từ lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978417/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.