10 năm trước, trong giới kiến trúc Châu Âu đã dấy lên một phong trào V.Q, lúc đó gần như mọi người đều tôn sùng vị thiên tài người Hoa Kiều này thì anh ấy đột nhiên mất tích, không ai biết anh đã đi đâu, có người nói anh đã về Châu Á, có người nói anh đi Mỹ, còn có người nói anh đã tự sát rồi… từ đó mọi sự suy đoán liền rối rắm, giới kiến trúc lại có thêm một chỗ trống.
Cố Tịch Dao nghe mà cảm thấy bối rối, nếu như người V.Q mà Thomas nhắc đến là Bắc Minh Quân thì quả thật cô đã xem thường anh rồi.
“Anh chắc chắn thép chất lượng cao của V.Q rất đắt tiền chứ?” Cô e dè hỏi, trong lòng như có những con sóng lớn đang cuộn lên.
Khuôn mặt của Thomas lóe lên một tia sáng, hắn ta bật cười: “Tôi phải xem kĩ một chút.”
Sau đó Thomas liền đến gần Cố Tịch Dao, đồng thời hắn giơ tay lên cười nói: “Nếu như thép V.Q này của cô là hàng thật thì nhất định là vô giá.”
Anh vừa dứt lời thì trong lòng Cố Tịch Dao đã reo hò, thì ra cái tên Bắc Minh Quân đó cũng hào phóng lắm, vô giá cơ đấy, he he, nhặt được châu báu rồi…
Nhưng không ngờ rằng nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ của cô vừa tràn ra bên khóe môi thì lại ngửi thấy một mùi thơm kỳ quái nồng nặc…
Ngay sau đó đầu cô đột nhiên trống rỗng.
Cô thẫn thờ vài giây, cô mở to mắt thấy khuôn mặt của Thomas dần dần mơ hồ đi, thoáng chốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978394/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.