Ở một mức độ nào đó, Cố Tịch Dao trời sinh vẫn là người lạc quan, hoặc có thể nói là người tự lừa mình lừa người cố tỏ ra mình sống rất vô tư.
Có lẽ vì phải đối mặt với cuộc sống cực khổ nhiều năm như vậy nên cô đã cảm thấy chai lì từ lâu.
Chắc là Dương Dương di truyền điểm này từ cô, hơn nữa còn phát huy tốt hơn cả cô.
Cho nên dù nghi ngờ Bắc Minh Quân biết rõ cô không có ý đồ gì xấu với công trình Ánh, nhưng vẫn cố ý đưa cô đến Barcelona, nghi ngờ rằng Bắc Minh Quân lại có thể đưa cô đến ở trong căn nhà của mẹ anh lúc còn sống, có rất nhiều điểm cô nghi hoặc, nhưng vẫn không thể kìm lại sự yêu thích và cảm giác mới mẻ của cô với Barcelona.
Cô tắm nhanh một cái rồi đi chân trần xuống lầu ăn sáng.
Tòa lâu đài cổ lớn như vậy nhưng chẳng thấy dấu vết gì của Bắc Minh Quân.
Chỉ còn lại mình cô ở trước cái bàn ăn rất to và ăn ngấu nghiến.
Thím Phúc cung kính đứng một bên để hầu hạ.
“Ôi, thím Phúc, bánh thím làm ngon quá!”
“Thưa cô, đây là món Tortilla-De-Patata, là món ăn đặc sản của Tây Ban Nha, cậu chủ cũng rất thích ăn món này.”
“Emmm…” Không phải chỉ là bánh chiên trứng gà với khoai tây sao?
Thôi được, cô không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nhưng đồ ăn ngon không cần ngôn ngữ cũng có thể truyền lại được.
“Wow, thịt này ngon ghê.”
“Là món Chorizo, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978385/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.