Cô xụ mặt rồi ôm theo túi đồ đạc, sau đó trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ.
Rầm! Cô đóng cửa xe vang rung trời.
Cô mím môi và không nói gì, giống như muốn dùng cách này để phát tiết ra sự bất mãn nghiêm trọng đối với anh.
Anh cau mày, mái tóc ngắn màu đen rất mạnh mẽ.
Anh tưởng cô đang giận dỗi nên lạnh nhạt giải thích một câu: “Lần này đi Tây Ban Nha.”
Anh là người chưa bao giờ giải thích, trước nay anh đối xử với cô lạnh lùng ít nói, hiếm khi anh có vài phần kiên nhẫn.
“Tây Ban Nha?” Cô sửng sốt rồi ôm chút hành lý ít đến đáng thương trong tay mình, cô hoàn toàn không nghĩ sẽ đi đến nơi xa như vậy, cô liếc anh một cái, thấy anh vẫn bình thản khởi động xe và lái ra đường: “Tôi không đi!”
Anh vẫn cứ lái thẳng xe đi, góc nghiêng của anh có hơi cau có: “Cô có tư cách từ chối sao?”
“Dựa vào cái gì mà anh đi công tác tôi cũng phải đi theo? Hơn nữa Tây Ban Nha xa như vậy.” Cô muốn tát một cái vào khuôn mặt kiêu ngạo này, dựa vào đâu mà nói cô không có tư cách?
Nhưng vì Dương Dương nên cô vẫn cố nhịn.
Bởi vì cô biết rõ nếu muốn gặp con thì phải hành động từ Bắc Minh Quân.
“Sao? Bay một chuyến đến Tây Ban Nha cũng không dám? Không phải thề thốt phải lấy được công trình Ánh sao?”
“Chuyện này với công trình Ánh có liên quan gì đâu?”
“Đừng trách tôi không nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978379/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.