“Trình Trình là đứa trẻ không có mẹ…” Trình Trình bỗng nhiên nghẹn ngào.
Cố Tịch Dao cũng thấy mắt mình cay cay: “Cục cưng không khóc nữa, không phải mẹ ở đây rồi sao?”
Lúc Cố Tịch Dao thấy thân hình nhỏ bé đã cởi bỏ đi áo quần của Trình Trình, trên làn da trắng còn lưu lại những vết bầm tím nhàn nhạt.
Cô sợ hãi nói: “Làm sao vậy? Những vết này…”
Trình Trình rũ mắt, có một sự u buồn lướt qua, cậu bĩu môi: “Mấy vết này, có từ lúc ở nhà họ Bắc Minh…”
Ngay sau đó, Trình Trình mới kể ra 5 năm qua ở nhà họ Bắc Minh, những ngày tháng khắc cốt ghi tâm đó.
Lúc 1 tuổi, Trình Trình vừa biết đi, bà nội đã chỉ vào người đàn ông cao lớn đó và nói với cậu đó là ba mình, cậu liền thích thú chạy sang, kết quả những bước chân của cậu vẫn chưa được linh hoạt lắm nên đã ngã phịch xuống đất, ba chỉ nhìn một cái rồi im lặng bỏ đi, để cậu ngã nhoài trên đất và khóc thét.
Lúc 2 tuổi, Trình Trình vừa học được số Pi, lúc ba hiếm lắm mới về nhà một chuyến, cậu đang rất vui thích chạy sang muốn đọc một lần cho ba nghe, không ngờ ba chỉ lạnh lùng nói một câu “nhớ được số Pi thì là thiên tài sao?” sau đó lại bỏ đi, sau này Trình Trình bắt đầu nỗ lực học hành, chỉ cần lười biếng một lát, thì ba lại dùng cách đánh cậu, lấy sự đau đớn làm cậu tỉnh táo lại.
Lúc 3 tuổi, Trình Trình tiến bộ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978372/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.