Tâm trạng của cô phức tạp đến nỗi không có từ ngữ nào có thể hình dung được.
Giọng cô khàn khàn và dịu dàng nói ra một câu: “Bắc Minh Quân, con trai anh…đáng yêu quá…”
“Xì.” Anh lạnh lùng hừ mũi giễu cợt, có lẽ 5 năm nay đã có không ít phụ nữ nói những lời như thế này.
Nhưng những người phụ nữ đó đều là mượn cơ hội đến gần con trai anh để tiếp cận anh.
Đột nhiên anh hơi thất vọng, không ngờ Cố Tịch Dao cũng là như vậy.
Thế là anh liền lạnh lùng ném ra một câu: “Đừng có nghĩ đến việc thu hút sự chú ý của con trai tôi! Cánh cửa nhà họ Bắc Minh không gả vào dễ dàng vậy đâu! Tốt nhất cô xóa cái suy nghĩ này đi!”
Bắc Minh Quân quăng cho Cố Tịch Dao một ánh nhìn lạnh lùng, sau đó anh nhanh chóng mửa cửa xe ra, thân hình cao lớn đó chui tọt vào trong xe.
Rầm!
Một âm thanh đóng cửa rất vô tình, rung đến mức mấy ngón tay của Cố Tịch Dao run rẩy.
Ngay sau đó động cơ được khởi động.
“Này…” Cổ họng của Cố Tịch Dao khàn khàn.
Ngay lập tức xe của Bắc Minh Quân nổ máy ồn ào nghênh ngang rời đi…
Cô sững sờ đứng ở chỗ cũ, giống như một bông hoa nhỏ bé trong gió, nhưng lại rất quật cường không chịu tàn úa theo gió.
Cho đến khi chiếc xe biến mất trong tầm mắt của cô, cô mới khàn giọng gọi khẽ một tiếng “Trình Trình…”
Cứ như ý thức được điều gì đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978364/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.