Cô như hóa đá trong cơn gió lạnh, thẫn thờ một hồi lâu vẫn chưa nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Dương Dương khó khăn lắm mới thoát ra được, đang còn hít thở một ngụm không khí trong lành, không ngờ rằng mới mở mắt ra nhìn thì bên kia xe có một người phụ nữ, hmmm…đó không phải là mẹ Cố Tịch Dao của cậu sao?
“Khụ khụ…” Dương Dương thở không kịp nên bị sặc thành tiếng.
Trong trí óc nhỏ bé của cậu, sống trên đời này 5 năm, cậu chưa bao giờ thấy ba và mẹ xuất hiện cùng lúc…
AAAA điên mất thôi…
Đôi môi của Cố Tịch Dao run rẩy, trái tim cô đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngón tay trắng bệch đang run rẩy chỉ vào đứa trẻ đang lấm lét trong lòng Bắc Minh Quân, giọng nói cũng run lên: “Bắc Minh, Bắc Minh Quân…anh…anh…anh nói nó…nó…nó là ai…”
Bắc Minh Quân cau mày, biểu cảm kinh ngạc của Cố Tịch Dao có thể làm anh nghĩ sai rằng lần đầu tiên cô thấy một người chưa kết hôn như anh lại có một đứa con trai 5 tuổi, cho nên mới vô cùng ngạc nhiên mà thôi.
“Ừm! Tin vào mắt của cô đi, nó quả thật là con trai tôi!”
Đột nhiên một tay anh mở cửa sau của xe ra, một tay vứt đứa con trai đang bị sặc nước miếng trong lòng mình vào xe như vứt một con gà con.
Người Cố Tịch Dao cứng đờ, cô chỉ có thể chạy đến trước cửa kính phía sau của xe và nhìn chằm chằm vào bé trai bị Bắc Minh Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978359/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.