“Này, Bắc Minh Quân…” Giọng nói của Cố Hnahj Dao vang lên trong không gian trống rỗng.
Dáng người cao lớn khỏe mạnh của anh đã lách qua xe chạy trên đường, đi thẳng sang bên đường đối diện.
Dương Dương rẽ ngoặt, đi thẳng về phái trước, tay nắm điện thoại, còn đang hăng hái nói: “Hihi, chú ba, cụ già như chú đừng tức giận nữa… Trời ơi, chú đừng hỏi cháu ở đâu nữa mà… Nhất định cháu sẽ ngoan ngoãn về nhà, cháu thè…” Cháu thè đó, không phải thề đâu.
“Cháu thè? Thè cái đầu cháu ý, mau lên, đừng lề mà lề mề nữa…” Ai ngờ, Bắc Minh Đông còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy trong điện thoại…
“A a a…”
“A? Trình Trình, Trình Trình?” Thần kinh Bắc Minh Đông căng cứng, sau đó tút tút tút… Không còn tiếng gì nữa…
Cái câu “cháu thè” của Dương Dương kia còn đang vọng lại.
Sau đó, cả người cậu liền bị một lực mạnh mẽ nhấc lên!
Thứ gì đó cứng như sắt, nhấc thân người nhỏ bé của cậu lên cũng không tốn sức!
“A a a…” Dương Dương hét lên theo phản xạ, điện thoại liền rơi xuống đất.
Ánh mắt sửng sốt nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia…
“Á, ba?”
Dương Dương bỗng lạnh rùng mình! Suýt chút nữa là tự cắn vào lưỡi mình!
Khuôn mặt lạnh lùng hung dữ như núi băng của ba Birdman, đột nhiên đập vào đôi mắt ngây ngô của cậu, chớp mắt liền bị phóng to vô số lần…
Nhìn anh có vẻ, quá hung dữ…
“Bắc Minh, Tư, Trình! Con lại dám bỏ nhà ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978356/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.