Cố Tịch Dao đau đầu đỡ trán, hai nỗi đau cùng ập tới, khiến cô căn bản không có cách nào suy nghĩ nhiều vấn đề như thế.
Điều thắc mắc duy nhất là…
“Cố vấn Tôn, vì sao Bắc Minh Quân lại nói bản vẽ của ông là tác phẩm của người khác?”
Tôn Quân Hạo nhìn Cố Tịch Dao, lại nhìn Bắc Minh Quân ở xa xa: “Phó tổng giám đốc, không phải tôi đã từng nói với cô sao? Có người sẽ giúp cô đạt được tâm nguyện! Vì thế, có phải là tác phẩm của người khác hay không, có gì quan trọng chứ?”
Thần kinh Cố Tịch Dao căng thẳng!
Mồ hồ trên trán đã khiến cô không có tâm tư nào nghĩ sâu về câu nói của Tôn Quân Hạo, hơn nữa cô sợ một khi chọc thủng lớp giấy ngăn cách này, người phía sau mà Tôn Quân Hạo nói kia, thật sự là… Khởi Hiên. Cô nghĩ cũng không dám nghĩ!
“Ừ… Tôi không thoải mái, muốn về nhà nghỉ ngơi. Ông giúp tôi xin nghỉ phép với công ty, tôi không về Cố thị nữa.”
Tôn Quân Hạo nhíu mày, quan tâm hỏi: “Phó tổng giám đốc, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện khám không?”
“Ôi… Không, không cần đâu.”
Sao cô lại không biết xấu hổ mà nói chỉ là đau bụng kinh chứ? Hơn nữa trước khi đến kỳ kinh, vừa khéo còn bị tên thối nát Bắc Minh Quân kia nhục nhã! Khiến bây giờ, bụng dưới của cô vẫn rất căng trướng.
Xách túi, tạm biệt với đội Cố thị, Cố Tịch Dao vội vàng ra khỏi Bắc Minh thị…
Chỉ là, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978339/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.