Cô ngây người, sau đó nở nụ cười: “…Linda!”
Linda là nữ bác sĩ gốc Hoa đỡ đẻ cho cô ở phòng sinh năm đó.
“Hihi, lâu rồi không gặp.” Linda tóc làm xoăn, mặc dù có khuôn mặt của người châu Á, nhưng giơ tay nhấc chân đều là bóng dáng của ABC.
Hốc mắt Cố Tịch Dao ẩm ướt, xách đống đồ vừa mua, nắm tay con trai, chạy tới trước mặt Linda, vui mừng nói: “Cô về nước rồi?”
Linda mỉm cười gật đầu: “Vừa về mấy ngày. Cô đó, giờ sống thế nào?”
Sau đó, Linda nhìn thấy cậu bé bên cạnh Cố Tịch Dao, lập tức mắt sáng lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi: “Đây là đứa nhỏ xinh đẹp tôi đỡ năm đó sao?”
“Ừ!” Cố Tịch Dao kích động gật đầu, lập tức cúi người, nói với con trai: “Dương Dương, mau chào dì. Dì Linda là ân nhân của mẹ con chúng ta đấy.”
Trình Trình ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Linda, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Dì Linda.”
“Ngoan…” Linda vừa thấy dáng vẻ đẹp trai của đứa nhỏ, liền cực kỳ vui mừng: “Dao, thật tốt! Thật tốt…”
Cố Tịch Dao hiểu rõ ý trong lời Linda nói, viền mắt đỏ lên, vội vàng gật đầu: “Ừ… May là năm đó có cô… Linda, phần ân tình này cả đời tôi cũng không quên…”
Trên thực tế, năm xưa mẹ cô bệnh nặng, bác sĩ trong nước bó tay không có cách nào, đề nghị cô đưa mẹ đi Mỹ chữa trị.
Mà vừa khéo cô lại có thai, duy chỉ có các trợ lý của chủ thuê kia khổ sở cầu xin, đưa mẹ đi Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978307/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.