Quả nhiên ba con máu mủ ruột rà, tâm ý tương thông!
Cô cắn chặt răng, lửa giận dần dần cháy lên.
Ông cụ vừa xóa bỏ nhiệm vụ thư ký thân cận của cô, con trai liền biến cô thành đồ chơi riêng của mình, gọi là phải đến ngay!
ĐM!
Có còn coi cô là người nữa không, có còn là người nữa không chứ?
Chớp mắt cô liền thoát khỏi sự tức giận: “Bắc Minh Quân, anh đừng bắt nạt người khác quá đáng!”
Mắt anh nhìn chăm chú, môi mang ý cười: “Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc trước là cô cố chấp không chịu nghe hết hậu quả của việc thua cuộc, còn trách ai chứ?”
Cô sững sờ, nhớ lại ngày đó khi đánh cược cùng anh, cô chỉ nhớ anh nói, nếu cô thắng, liền cho cô tự do, còn có thể nhận được một khoản tiền bồi thường.
Thế nhưng…
ĐM, khi đó cô thật sự quá ngạo mạn, thật sự không nghe anh nói hậu quả của việc thua cuộc là như thế nào!
Cô cắn chặt răng, quả thật là nuôi quân ba năm dùng trong một giờ mà: “Cô dù thua, cũng có giới hạn!”
“Không.” Anh hơi nhướn mày, ngón tay ám muội lướt qua bờ môi anh đào đang run rẩy của cô: “Không có giới hạn. Cố Tịch Dao, làm cho tới khi tôi chán cô thì thôi!”
Hừ~
Cố Tịch Dao hít một ngụm khí lạnh!
Trợn to mắt không dám tin tưởng, hận không thể dùng ánh mắt chém anh trăm nhát!
“Anh…” Nếu không phải lúc này cô đang không có sức, cô thật sự sẽ nhào lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978294/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.