Quan trọng nhất là, cuối cùng còn báo cáo cho ông cụ nhà anh!
“Đây chính là sự thật mà cô nói? Cố Tịch Dao, ĐM con mắt nào của cô thấy tôi đi đái? Còn dám rủa tôi bị viêm tuyến tiền liệt, có tin ông đây xử cô không?”
Cô bị dọa hồn bay phách lạc.
Co rúm lại trốn sang bên cạnh anh, thật sự sợ người đàn ông này tức lên sẽ giết chết cô!
“…” Huhu, ai bảo ngày thứ hai cô đi làm, anh lại dám bắt nạt cô chứ!
Còn nói cái gì mà đi vệ sinh mà thôi, cũng không phải là nhìn trúng cái loại vô lại như cô, cô nhất thời tức giận mới viết lung tung…
Anh thật sự bị cô ép đến phát điên, nếu không phải vừa rồi anh kịp thời giằng lấy quyển sổ từ tay ba minh, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Mạnh mẽ, anh rút bảo bối của mình ra, bàn tay mạnh mẽ tách đùi cô ra…
“A… Bắc Minh Quân, anh anh muốn làm gì…”
“A… Đau quá… Bắc Minh Quân, cái đồ khốn nạn nhà anh…”
Một trận dài, cuối cùng Bắc Minh Quân cũng xả hết tất cả lửa giận…
Cái gọi là thật sự cực kỳ bi thảm là gì?
Lần này Cố Tịch Dao coi như biết rồi.
Sau một trận, cô đã ướt đẫm mồ hơi, thở hồng hộc nằm liệt trên sofa, không thể động đậy.
Đôi mắt nóng rực trợn trừng hung dữ, anh vẫn đè trên người cô không chịu đi xuống: “…” Đến gào lên cũng không có sức.
Lúc này Bắc Minh Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978289/chuong-211-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.