Bắc Minh Chính ngạc nhiên trừng to mắt!
Lửa giận bỗng cháy bừng bừng!
Người phụ nữ này vừa đến, thằng hai liền đuổi ba già này đi?
Cắn chặt răng, ông cụ trừng mắt hung dữ nhìn Cố Tịch Dao!
Cả người Cố Tịch Dao run lên, cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội. Thật sự không biết đã làm gì đắc tội ông cụ rồi.
“Cố Tịch Dao, nộp hết sổ ghi chép mấy ngày nay của cô lên đây, hiện giờ tôi chính thức đuổi việc cô, ngày mai cô không cần đến làm thư ký cho thằng hai nữa!” Bắc Minh Chính nói vang từng chữ, dù sao Cố Tịch Dao là do ông mời tới.
Nếu thằng hai đã đuổi ông đi, vậy ông cũng đuổi con nhóc này đi! Hừ!
Cố Tịch Dao ngạc nhiên nhìn Bắc Minh Quân, phát hiện mày anh nhíu chặt, không nói năng gì.
Trong lòng xẹt qua cảm giác lạnh lẽo không tê, cô cho rằng… ít nhất anh cũng giữ cô lại…
Đối mặt với yêu cầu của Bắc Minh Chính, cô căn bản không thể từ chối, cũng không có lập trường để nói không.
Chỉ đành gật đầu: “Vâng, giờ tôi đi lấy cho ông.”
Nói xong, cô lấy ra một quyển sổ ghi chép nhỏ trong túi, tay run run đưa cho Bắc Minh Chính.
Thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân liếc qua, quyển sổ ghi chép màu đen, không phải là quyển sổ cô ôm trên sofa, giấu giấu diếm diếm, lén lút viết gì đó sao?
Một dự cảm không lành xẹt qua, anh đi tới, giằng lấy quyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978287/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.