Huh, không có ai giành ăn với cô, cô cầu còn không được nữa là!
Mãi đến khi cô ăn ngấu nghiếng hết nửa tô mì thì mới chợt nhận ra…
Anh trước khi đi đã nói gì đó vào tai cô.
Bảo cô nghỉ ngơi thì phải, như vậy có phải là thể hiện sự quan tâm, lo lắng cô tối qua ngủ không ngon giấc không?
Nhưng, chiều qua làm là sao?
Chẳng lẽ… ý của anh là trận cá cược này cô không chỉ thua mất thể xác mà còn thua luôn cả tự do sao?
Nhân lúc buổi trưa, Cố Tịch Dao vội vàng chạy đến trường tiểu học Tinh Tinh một chuyến.
Mãi đến khi cô nhìn thấy đứa con trai trắng trẻo, khỏe mạnh của mình thì con tim thấp thỏm lo âu của cô mới bình tĩnh lại.
Dù gì thì bỏ con trai ở nhà một mình còn mình thì cùng người đàn ông khác vui vẻ khiến cô rất hổ thẹn.
Tuy chuyện đó cũng là do cô bất đắc dĩ.
“Chị Cố, Cố Dương Dương gần đây biểu hiện rất xuất sắc! Chúng tôi định cử bé tham gia cuộc thi bé khỏe bé ngoan cấp thành phố của thành phố A, chị thấy thế nào?” Giáo viên Trương là chủ nhiệm lớp của con cô đã nói với cô như vậy.
“Cuộc thi bé khỏe bé ngoan cấp thành phố?” Cố Tịch Dao mở to hai mắt, tay vô thức vuốt ve mái tóc mượt mà của con trai: “Ha ha, thầy Trương, Dương Dương gần đây biểu hiện rất xuất sắc sao?”
Thầy Trương gật đầu, nở nụ cười yêu thương: “Dương Dương rất tiến bộ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978282/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.