Sau đó anh ta liền vác Dương Dương vội vã lẩn mất, không dám nhìn anh hai mình một lần nào nữa, vội vàng bỏ đi như bị ma đuổi.
Trên gương mặt Cố Tịch Dao hiện rõ vẻ rầu rĩ, cô khập khiễng bước từng bước tìm trái bóng gôn mà ban nãy Bắc Minh Quân đánh ra.
Ai da, cô biết ngay mà, cái tên này đúng lắm trò dở hơi!
Ngay cả bóng chơi gôn cũng khắc chữ viết tắt tên mình. Giờ dù cô có muốn nhặt đại mấy trái bóng của người ta trộn vào cho xong chuyện của chẳng được.
Đi tới đi lui một lúc lâu, cũng may hồi nãy té không bị thương nặng lắm.
“Một cái, hai cái…ba cái! Ok, cuối cùng cũng nhặt đủ rồi!”
Cô thở phào nhẹ nhõm, vội vội vàng vàng quay về…
Đến lúc cô xuất hiện trong tầm mắt của Bắc Minh Quân thì Bắc Minh Đông đã vác Dương Dương đi từ đời nào.
Haizz, mẹ con họ bỏ lỡ nhau trong gang tấc, cuối cùng cũng không thể gặp nhau.
Tổng giám đốc Bùi nhìn cậu nhóc đi xa, khuôn mặt đã chuyển từ vẻ phẫn nộ lúc đầu thành nghênh ngang đắc ý. Ông ta chỉnh lại cổ áo: “Bắc Minh Quân, thật không ngờ nhỉ, con trai của cậu có vẻ rất vui lòng đón nhận con gái tôi đó! Xem ra cuộc hôn nhân này cậu không đồng ý cũng không được, ha ha ha…”
Khuôn mặt Bắc Minh Quân càng u ám hơn.
Là một người ngoài cuộc, Cố Tịch Dao hồn nhiên không hề hay biết chút gì về chuyện ban nãy, trên đầu cô đội một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978224/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.