Dù sao cô cũng không mong có được Quân cảm của Bạch Điệp Quý dành cho mình.
Bắc Minh Quân nhét cô vào trong xe, sau đó: “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Nhiệt độ trong xe lập tức hạ xuống.
Ánh mắt anh sáng rực như một vì sao lướt qua gò má đỏ ửng vì uống rượu của cô. Lần này, may mà độ rượu không cao, cô không hề say.
Nhìn vào đôi mắt sạch sẽ như một con nai của cô, đôi mắt anh tối lại.
Ngón tay thon dài đặt lên đôi môi mềm mại của cô.
Sau đó, ngay lúc cô không có chút phòng bị, anh cúi đầu…
Hôn cô.
“…” Cô cảm nhận được đôi môi mỏng của anh, không giống với những lần thô bạo trước, lần này anh rất nhẹ nhàng.
Vì sao không cho cô hôn Antony?
Anh trực tiếp dùng nụ hôn này để cho cô một đáp án.
Như có hương vị tình yêu đan xen giữa nụ hôn của hai người.
Hai chiếc lưỡi quấn quít lấy nhau.
Vậy mà cô lại bị cuốn sâu vào nụ hôn này của anh.
Không chút sức lực phản kháng.
Trong xe, không khí trở nên mờ ám.
Hôn mãi cho đến khi cô thở dốc, anh mới buông cô ra…
Nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ của cô, giọng nói của anh trầm thấp như tiếng sóng biển sâu.
“Cố Tịch Dao, ai là ánh trăng của cô?”
Cô khẽ run rẩy.
Cô khịt mũi, đối diện với gương mặt đẹp đẽ của anh, không biết tại sao, Bắc Minh Quân lúc này lại khiến cô cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978210/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.