Ngón tay Cố Tịch Dao run rẩy nhận lấy khăn giấy, ngước mắt cảm kích nhìn Tôn Quân Hạo: “Cảm ơn…”
Nhưng mà liếc mắt nhìn Tôn Quân Hạo một cái, cô thiếu chút nữa là đã rớt nước mắt.
Vội vàng đứng dậy: “Thật xin lỗi, tôi đi nhà vệ sinh một lát.”
Đột nhiên xoay người, trước khi giọt nước mắt rơi xuống, cô hiên ngang rảo bước vào phòng vệ sinh…
***
Cố Tịch Dao đứng trong phòng vệ sinh lau chùi.
Tiếc là, màu nước trái cây đã thấm vào vạt áo màu trắng, cũng không thể lau sạch ngay được.
Thôi.
Ai ngờ, cô mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, lập tức nhìn thấy Tôn Quân Hạo đang ngậm thuốc lá đứng dựa vào vách tường cách đó không xa.
Tôn Quân Hạo nhìn thấy cô đi ra, dụi thuốc.
Đi lại gần cô, quan sát một lát rồi nói: “Cố Tịch Dao, đã lâu không gặp.”
Cô gật đầu, lễ phép cười đáp lại: “Đúng vậy, đã lâu không gặp. Anh có khỏe không?”
Tôn Quân Hạo gật đầu, hơi nhíu mày: “Cũng không tệ lắm. Cô cũng thấy rồi, đang nhận chức vụ cố vấn kiến trúc ở Cố thị.”
Cố Tịch Dao im lặng cười cười. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Sao cô lại không tò mò chứ?” Tôn Quân Hạo hỏi thêm một câu.
“Tò mò cái gì?” Cô nhướng máy, không hiểu ra vì sao anh lại hỏi như vậy.
“Không tò mò vì sao tôi lại muốn gia nhập Cố thị? Không tò mò tại sao tôi sẽ làm một con chó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978200/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.