Cô bất lực lấy tay che lại những chỗ nhạy cảm.
Rồi liếc nhìn Bắc Minh Quân với ánh mắt thật sâu: “Bắc Minh Quân, những gì tôi làm mình tôi gánh chịu, hy vọng anh đừng làm khó người nhà của tôi.”
Người nhà mà cô nhắc đến chính Dương Dương và mẹ cô.
Nhưng lọt vào tai anh, anh lại nghĩ rằng là cô nói đến nhà họ Cố.
Anh cười nhạo rồi bất động nhìn chằm chằm hành động đang từng bước lui về phía sau của cô.
Cuối cùng cô nở nụ cười thê lương.
Rồi sau đó xoay người, chỉ vài bước chân là cô đã nhảy ra khỏi cửa sổ, nhắm mắt và thả người xuống…
*
Bùm ~.
Tiếng vang lớn vang lên từ dưới lầu.
Đám đàn ông đứng bên cạnh lúc này ngây người bất ngờ.
Bọn họ nhìn nhau: “Tổng giám đốc Bắc Minh, vừa rồi tôi không nhìn lộn chứ? Thư ký nhỏ bé của anh…”
“Nhảy, nhảy lầu rồi?”
“Tổng giám đốc Bắc Minh, đâu cần chơi lớn như vậy…”
“…chết người rồi…”
“Mau! Nếu kinh động đến truyền thông là lớn chuyện …”
Nhất thời, mọi người trở nên hoang mang và kích động.
Bọn họ đều là người có tiếng ở thành phố A, làm sao có thể dính đến thị phi được?
Lo sợ sự việc sẽ nghiêm trọng, bọn họ liền vội vàng lượm quần áo dưới chân lên mặc vào.
Mặt Bắc Minh Quân vẫn lạnh lùng không thay đổi.
Bước ra từ phía bậc thềm, phần đùi của chân anh vẫn chưa hồi phục như cũ.
Nhưng nhờ có giá sắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978154/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.