Từng câu từng câu như đâm thẳng vào trái tim cô.
Đôi mắt của cô nhòe dần: “Cái gì….” Cô không hiểu, cô bỡn cợt anh khi nào?
“ Vẫn còn làm ra vẻ sao?”
“Đừng…”
Trong nháy mắt, tiếng hét thất thanh của cô đã thu hút sự chú ý của mấy gã đàn ông kia.
Cảm giác xấu hổ mãnh xâm chiếm lấy trái tim cô, Cố Tịch Dao cắn môi, nước mắt tuôn rơi.
Cô muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.
Cố Tịch Dao khốn khổ quay mặt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Bắc Minh Quân, cho dù anh muốn làm nhục tôi đi nữa thì cũng xin anh đừng làm trong trường hợp này…”
“Anh cũng biết trong trường hợp này hợp hay không thích hợp để làm nhục tôi?”
Anh ta lãnh đãm giễu cợt, “ Cố Tịch Dao, nếu như cô có một chút thông minh, thì không nên để cho Cố Thị cầm bản vẽ của tôi, dương dương tự đắc đứng trước mặt tôi!”
“Ầm” một tiếng động được phát ra, đầu óc của cô như nổ tung ra.
Đôi mắt của anh ta, không thể tưởng tượng ra được, anh ta…đã biết rồi sao?
“Tôi…” cô im lặng, sau một lúc lâu không nói ra được lời nào.
Những ngón tay dài của anh ta không chút ngại ngùng cầm lấy váy của cô, dùng lực kéo một cái xuống~.
“Bắc Minh…” từ Quân còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, cổ họng yếu ớt của cô đã bị anh ta dữ tơn bóp chặt.
Đôi mắt sắc bén như những lưỡi dao chằm chằm nhìn vào cô: “ Cố Tịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978151/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.