Còn thức ăn được sắp xếp như những miếng ghép, đặt lên phía trên làn da của người phụ nữ đó, khéo léo che đi những vị trí nhạy cảm.
Cố Tịch Dao không chịu được hít sâu một hơi, chẳng lẽ đây chính là… món ăn trong truyền thuyết của Nhật Bản sao ?
“Ha ha ha…” Cục trưởng Lý là người đầu tiên cười lớn: “Ngài tổng giám đốc Bắc Minh thật sự là khiến người ta phấn khởi, quả nhiên suy nghĩ rất độc đáo…”
“Chà chà chà, đúng là một bữa ăn thú vị, ha ha…”
Lúc này, bốn người đàn ông ở đây đều chăm chú nhìn vào cơ thể của người phụ nữ đang nằm trên chiếc bàn, không ai bảo ai đều lộ ra vẻ mặt rất là phấn khích.
Vẻ mặt của Bắc Minh Quân không thay đổi, một tia sáng lóe lên trong con ngươi sâu thẳm, đáp lại:
“Món ăn này, có thể nói là con át chủ bài của nhà hàng này. Mọi người cứ tự nhiên thưởng thức, không cần phải khách sáo.”
“Ha ha, phải phải phải!” Trong không gian chỉ có tiếng nói chuyện và tiếng đũa gắp đồ ăn.
Có người còn dùng tay để lấy thức ăn trên cơ thể của người phụ nữ kia.
Lấy một miếng liền bỏ vào trong miệng, ăn đến mức vết mỡ lợn còn dính lại trên miệng.
Cố Tịch Dao đột nhiên cảm thấy thật ghê tởm.
Cô liếc mắt nhìn Bắc Minh Quân đang ngồi bên cạnh mình, đây chỉ là một bữa tiệc dành cho những tên đàn ông đê tiện, anh ta vì sao phải bắt cô đến đây?
Cục trưởng Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978146/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.