“… Trái Banh, nếu mi nghẹn chết, chắc chắn cậu chủ nhỏ Trình Trình của mi sẽ tới tìm ta tính sổ. Nhưng vấn đề là nhà ta rất nghèo, không thể trả nợ cho cậu ta được…”
“Grừ…” Bối Lạp phát ra tiếng gầm nhẹ, không nhịn được trợn mắt, cậu bé ngốc.
Giọng nói non nớt của Dương Dương hơi luyến tiếc: “Trái Banh, mày ăn xong bữa này, là ta phải đi rồi…”
Bối Lạp ăn rất vui vẻ, hận không thể nói cậu đi đi.
“Ta đi rồi, mi nhất định phải nhớ ta đó!” Dương Dương chu miệng nhỏ ra lệnh.
“Ô…” Bối Lạp ăn ruột nướng, nhớ cậu tôi sẽ gặp ác mộng.
Dương Dương vỗ khuôn mặt nhỏ đầy nếp nhăn của nó: “Ngoan nào, ta đi rồi, mi phải tự chăm sóc mình đó biết không? Khí quản nhạy cảm, mi đừng đến gần bà đó, còn ông nội thì huyết áp cao, mi càng không được dọa ông nội sợ. Ba Trình Trình không thích dáng vẻ xấu xí của mi, mi tuyệt đối không nên loanh quanh trước mặt ông ấy. Còn nữa…”
“Gâu…” Bối Lạp kêu lên, tôi biết rồi, cậu đừng dài dòng nữa.
“… Mi phải nhớ rõ đó… Ta đi đây Trái Banh…”
Dương Dương lẩm bẩm mà mắt đã đỏ hoe rồi.
Cuối cùng, cậu bé thở dài như ông cụ non, rồi đứng dậy.
Đôi mắt linh động lặng lẽ lướt nhìn cảnh tượng xung quanh, rồi đeo balo lên lưng, cơ thể nhỏ bé khuất sau những thân cây đi trên con đường nhỏ đầy đá cuội…
Tạm biệt ông bà nội.
Tạm biệt nhà Bắc Minh.
Tạm biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978124/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.