Sống lưng cô thẳng tắp như một tráng sĩ bước ra chiến trường, có thể hy sinh bất cứ lúc nào, cô đi vào phòng tắm của Bắc Minh Quân…
***
Trong phòng tắm, hơi nước lượn lờ.
Anh đang dựa vào bồn tắm, nửa người trên ở trần, lộ ra cơ bắp hoàn hảo, làn da bánh mật khỏe khoắn, dưới ánh đèn dịu nhẹ trong phòng tắm, càng làm anh mê người hơn…
Bồn tắm được khảm vào lòng đất, như một bể bơi loại nhỏ.
Hơi nước lượn lờ bao phủ từng sóng nước, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Làm cho căn phòng càng trở nên mê hoặc, như muốn thu hút một tình cảm nào đó…
Cố Tịch Dao bước vào phòng tắm, đầu vẫn còn choáng váng, liếc nhìn người đàn ông đẹp như điêu khắc kia, cô không khỏi thở dài: “Vết thương của anh vẫn chưa thích hợp để ngâm nước đâu.”
Bắc Minh Quân nhún vai thờ ơ, rồi đứng dậy, như đã đoán ra cô sẽ bước vào đây, anh lạnh lùng thốt ra một câu: “Cô cởi quần cho tôi.”
“…” Cô không khỏi trợn mắt với hành động cố chấp này của anh.
Rốt cuộc anh mắc bệnh sạch sẽ đến mức nào thế?
Cho dù bị thương như thế vẫn kiên quyết muốn đi tắm.
Cô lại thở dài, đành phải chậm rãi đi tới trước mặt anh.
Dáng người cao lớn của anh đập vào mắt cô ngay, một hơi thở nam tính tràn vào mũi cô, mặt cô đỏ lên, tim cũng đập loạn xạ.
Cô nín thở, vươn ngón tay mảnh khảnh của mình ra, run rẩy cởi quần cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978119/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.