Trong căn phòng xa hoa, chỉ còn lại hai con người yên tĩnh.
Bắc Minh Quân nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong lòng mình, hận không thể đấm cho cô tỉnh.
Cô mượn rượu làm loạn trêu chọc anh xong, vẫn có thể vô tâm ngủ ngon như thế à?
Hại anh không có chỗ phát tiết.
Nghĩ đến đây, cơn tức của anh lại xông lên đỉnh đầu.
Anh bỗng vươn tay đẩy cô ra…
Người Cố Tịch Dao như con sâu róm mất thăng bằng, thuận theo chân anh, lăn xuống đất, cuối cùng rơi xuống tấm thảm cao cấp được nhập khẩu từ Ý.
“Ôi cha…” Mặc dù tấm thảm rất mềm, đã giảm chút lực, nhưng cơ thể bỗng đau đớn, đã đánh thức Cố Tịch Dao đang say trong mộng đẹp tỉnh dậy.
Cô bỗng rên rỉ, mơ màng mở đôi mắt lim dim ra, nhíu mày lên tiếng: “Thằng ranh con nào dám phá mộng đẹp của bà đấy, mày không xong với bà đâu…”
Trong giấc mơ, cô vừa nhìn thấy bóng lưng của mẹ.
Khởi Hiên cũng đứng trên đỉnh núi nhìn ánh chiều tà, thiếu niên điển trai luôn đứng dưới ánh mặt trời đỏ, giờ đã cao lớn thành chàng thanh niên chín chắn rồi.
Còn cô, trong giấc mơ, cô đã bò lên đến đỉnh núi rồi, mắt thấy Khởi Hiên sắp xoay mặt lại rồi…
Cô thật mong đợi…
Đã 5 năm rồi, cô thật sự rất muốn gặp lại thiếu niên điển trai năm đó, không biết giờ có đẹp trai đến nghiêng nước nghiêng thành không?
Ai ngờ rằng một cơn đau ập tới, Khởi Hiên đã biến mất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978115/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.