Chương trước
Chương sau
Thở dài, ông cụ buông bút lông xuống, đôi mắt như chim ưng nhìn chăm chú Bắc Minh Quân: “Minh Quân, hồng nhan xưa nay đều là mồ chôn anh hùng, ba hi vọng lần tai nạn xe này con có thể rút ra được kinh nghiệm.”

Bắc Minh Quân khinh thường, con ngươi u ám tỏa ra chút lạnh lẽo: “Kinh nghiệm chính là năm năm trước con không nên đồng ý với ba, để ba được nước làm tới!”

Anh đang nói đến chuyện năm năm trước đã thuê người đẻ mướn.

Bắc Minh Chính hừ mũi một cái: “Vậy sao, nhưng nếu con muốn có được tập đoàn Bắc Minh thị thì nhất định phải có con! Đây chính là quy tắc mà tổ tiên nhà Bắc Minh đã lập ra.”

“Con cần sao?” Ánh mắt của Bắc Minh Quân lạnh đến rùng mình: “Bắc Minh thị vốn phải là của con! Nếu con kiên trì thì cho dù không có con thì nhất định vẫn có biện pháp giành được.”

“Nhưng con không được phá hỏng quy tắc tổ tiên.” Ánh mắt Bắc Minh Chính nheo lại: “Ba biết chuyện mẹ con năm đó con vẫn còn trách ba. Nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, Bắc Minh thị cũng cho con, bây giờ ba chỉ muốn con kết hôn, khó đến thế sao?”

Bắc Minh Quân nghiến chặt răng.

Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của ba.

Chỉ im lặng, con ngươi liếc nhìn mái tóc hoa râm của ba mình: “Giao hẹn của chúng ta lúc trước, ba còn nhớ không?”

“Chuyện của Cố Tịch Dao?” Bắc Minh Chính nhíu mày: “Đương nhiên nhớ rõ.”

Bắc Minh Chính vẫn nhớ ngày đó, sở dĩ Bắc Minh Quân đồng ý với chuyện ông sắp xếp Cố Tịch Dao ở bên cạnh là vì giữa họ có giao hẹn này.

“Vậy ba đã từng nói, một khi Cố Tịch Dao ngủ với con, đồng thời yêu con thì ba sẽ lập tức cho cô ấy rời khỏi, và giao hai mươi phần trăm cổ phần trong tay anh cả chuyển sang tên con. Bây giờ vẫn còn tính chứ?”

Bắc Minh Chính suy nghĩ, chăm chú đánh giá con trai một chút, mới phát hiện đứa nhỏ này sớm đã luyện được vẻ mặt bình tĩnh, không lộ ra vui buồn.

“Minh Quân, ba biết trước giờ con vẫn luôn có hiềm khích với anh con, nhưng bây giờ nó đã không thể nào quản lý chuyện của Bắc Minh thị rồi, con cần gì phải đuổi cùng giết tận?” Bắc Minh Chính chậm chạp nói, chuyện anh em bất hòa càng làm ông đau đầu hơn.

“Nếu ba đã không cam lòng như vậy thì lúc trước không nên trăm phương ngàn kế sắp xếp Cố Tịch Dao ở bên cạnh con.”

“Ba có cách khác à?” Lông mày Bắc Minh Chính nhíu lại: “Từ sau khi con ngồi lên vị trí tổng giám đốc Bắc Minh thị, những người giàu kinh nghiệm lúc trước đều bị con loại bỏ, một người cũng không để lại đến mức chuyện làm ăn của Bắc Minh thị thế nào không có một ai báo cáo cho ba. Ba già rồi, nên không dùng được nữa…”

Bắc Minh Quân ngắt lời ông: “Thật sao? Mấy năm nay, ba làm không ít chuyện rồi, có cần con kể lại từng việc một không?”

“…” Bắc Minh Chính trừng mắt nhìn con trai một chút, cuối cùng thở dài: “Ba chỉ sắp xếp một thư ký bên cạnh giúp con một chút…”

“Giúp?” Bắc Minh Quân cười nhạo một tiếng: “Là giám sát con thì đúng hơn.”

“Mặc kệ con nghĩ thế nào, những điều ba đã hứa thì nhất định sẽ làm. Cho dù Cố Tịch Dao có chịu ngủ với con không, có yêu con không, ba đều mặc kệ. Ba chỉ biết, con đối với phụ nữ kén chọn, lại mắc bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng, có thể để con cam tâm tình nguyện ngủ cùng nhất định không phải dạng người như Cố Tịch Dao. Nếu không, sao lần đó con lại đá người ta xuống giường.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.