Toàn bộ tòa nhà đều tràn ngập sức sống tuổi trẻ, đây là nơi ánh đèn không bao giờ tắt.
Lúc Hình Uy nói cho cô biết Dạ Ánh Nhất Phẩm cũng thuộc về Bắc Minh thị, cô lại càng kinh hãi.
Trong vương quốc xí nghiệp của Bắc Minh Quân, rốt cuộc là còn làm nên bao nhiên chuyện thần thoại mà cô chưa biết nữa?
Cố Tịch Dao cùng Bắc Minh Quân đi lên căn phòng ở tầng cao nhất của Dạ Ánh Nhất Phẩm, cô lại giật mình lần nữa.
Phòng to, rộng rãi, kết cấu hai tầng, phong cách Châu Âu cổ, mỗi chỗ đều được làm cẩn thận tỉ mỉ, có thể nói là vô cùng khéo léo, giống như một căn biệt thự xa hoa trên không trung.
Nhưng mà căn phòng độc đáo, đẹp đẽ như vậy lại giống như con người anh, yên tĩnh không một chút hơi thở sức sống.
Cô bây giờ đã hiểu vì sao lúc nãy anh lại điên cuồng mua sắm như vậy…
***
Mười giờ tối.
Người giúp việc trong nhà Bắc Minh sau khi bày trí những thứ mua lúc sáng xong thì nhanh chóng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.
Bắc Minh Quân ngồi trước ban công, ngắm nhìn dải ngân hà trong màn đêm xanh thẫm, con mắt sâu thẳm xẹt qua một tia dịu dàng.
Cố Tịch Dao theo thói quen vùi mình ở ghế sô pha trong phòng khách, bộ dạng lười biếng nhìn bóng lưng cô đơn của anh.
Chẳng biết vì sao, cô lại cảm thấy cả người Bắc Minh Quân toát lên vẻ buồn bã,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2978076/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.