Chương trước
Chương sau


Chương 97

Cố Tịch Dao cho rằng đây không chỉ là một trận cá cược giữa ông chủ và thư ký, hay là một lần tranh tài giữa phụ nữ và đàn ông mà càng là vì một cuộc đấu tranh giữa một con thỏ trắng và một con chó hoang.

Vì thế khi cô hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng in chiến thư ra, sau đó không quản xa xôi chạy tới bệnh viện ném lên người Bắc Minh Quân để anh ký tên…

Thì người đàn ông nào đó nhìn thấy những hàng chữ lít nha lít nhít trên tờ giấy A4 mặt mày lâp tức sa sầm.

Đây là tờ cam kết đánh cược mà cô đã dày công nghĩ ra, từ những câu chữ dày đặc lan man kia có thể tóm tắt được ba ý chính.

Một là trong vòng một tuần này tiền lương của Cố Tịch Dao phải cao gấp ba lần bình thường nhằm bồi thường tổn thất do căng thẳng tinh thần cường độ cao gây ra.

Hai là trong tuần này Bắc Minh Quân không được sử dụng quyền lực dã man để quấy rối Cố Tịch Dao, nhất là quấy rối thân thể.

Ba là trong vòng một tuần này Bắc Minh Quân không được dùng thủ đoạn để thắng cược.

Bắc Minh Quân gần như nghiền nát tờ giấy kia, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Cho nên em nghĩ mình thắng chắc?”

Cố Tịch Dao nhíu mà, mỉm cười: “Đương nhiên, chẳng lẽ tổng giám đốc không dám viết giấy làm bằng chứng?”

Bắc Minh Quân cười khẩy tiếp theo anh vung bút ký vài cái, sau đó khinh thường vứt tờ giấy về cho Cố Tịch Dao.

Cô nhặt tờ giấy nhàu nát lên mở ra xem, chỉ nhìn thấy mấy hàng chữ như rồng bay phượng múa của anh đang nhảy nhót trước mặt cô.

Điều kiện bổ sung: Trong một tuần bảy ngày, một trăm sáu mươi tám giờ này Cố Tịch Dao bắt buộc phải nghe theo bất kỳ lời dặn dò nào của Bắc Minh Quân, không được rời khỏi tầm mắt của Bắc Minh Quân.

Sau đó ký tên.

Cô ngẩn ra trợn mắt lên hét nói: “Dựa vào cái gì trong bảy ngày này em đều phải ở bên cạnh anh? Đã vậy còn phải nghe theo bất kỳ lời dặn dò nào của anh nữa chứ?”

“Hừ hừ.” Anh hứ giọng nói: “Em đáp ứng điều kiện bổ sung này của anh thì anh sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của em.”

Cố Tịch Dao nhìn chằm chằm tờ giấy A4 xem đi xem lại, sự tìm không tìm được kẽ hở gì. Cô nghĩ thầm ngược lại chỉ cần Bắc Minh Quân không dùng thủ đoạn ép cô, thì chắc chắn không có vấn đề.

Cố Tịch Dao nhíu mày, đáp ứng: “Chỉ cần anh chịu tuân thủ điều kiện của em, em sẽ cố gắng hết sức đồng ý , ta có thể cố hết sức đáp ứng điều kiện của ngươi.”

Đôi mắt sâu như biển của Bắc Minh Quân hơi lóe sáng.

Anh nghiêng người dựa lên giường bệnh, liếc mắt nhìn đồng hồ: “Bây giờ là chín giờ sáng, thời gian sẽ tính bắt đầu từ bây giờ. Bảy ngày sau sẽ đến lúc quyết định kết quả.”

Thân thể Cố Tịch Dao run lên.

“Cho dù… bảy ngày nay phải nghỉ ngơi ở chỗ của anh thì em cũng phải về nhà mang một ít quần áo đến đây chứ…”

“Không cần.” Anh lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Anh sẽ cho người chuẩn bị đồ mới cho em, em chỉ cần chuyển người đến trước là được.”

Chuyển người đến trước?

Cố Tịch Dao cảm thấy như có làn gió lạnh thổi qua khiến cô nổi da gà. Tại sao cô luôn thấy hình như cô đã rơi vào ổ sói thì phải?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.