CHƯƠNG 63
“Dì Tâm, tôi biết mình nên làm gì, dì với ba về nghỉ ngơi trước đi.”
Dì Tâm?
Cố Tịch Dao mở to mắt, chẳng lẽ người phụ nữ này không phải mẹ ruột Bắc Minh Quân ư?
Trong phòng bệnh cách ly.
Bùi Huyền Kim lặng lẽ dựa vào thành giường, khuôn mặt vốn sáng sủa động lòng người lúc trước, giờ đã trắng bệch đến đáng thương.
Khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, ngây ngốc nhìn khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo, nhưng lạnh lùng đến mức khiến người khác sợ hãi của Bắc Minh Quân.
“Quân… cuối cùng anh cũng tới gặp em rồi!” Bùi Huyền Kim vừa lên tiếng đã chảy nước mắt.
Anh đứng cách giường bệnh một mét, thân hình cao lớn như một bức tượng, lặng lẽ đứng im đó, sự lạnh lùng vô tình của anh đã ăn sâu vào từng tế bào trong cơ thể.
“Quân… Anh bắt đầu chán ghét em rồi ư?” Bùi Huyền Kim khóc lóc, nhìn anh với ánh mắt tủi thân nói: “Anh ghét em đến mức nghe điện thoại của em rồi, biết rõ em sẽ cắt cổ tay tự sát, vậy mà anh vẫn nhẫn tâm, không quan tâm đến em ư…”
Cố Tịch Dao co rúm trong góc tường, lặng lẽ thở dài.
Cô không hiểu tại sao Bắc Minh Quân cứ nhất quyết kéo cô vào, thậm chí còn kéo vào phòng cách ly, chẳng lẽ chỉ để cô xem chuyện tình yêu bi quan sống chết của hai người à?
Hóa ra cuộc gọi anh nhận được tối qua là của Bùi Huyền Kim, nói mình sẽ cắt cổ tay tự sát!
Thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2977992/chuong-63.html