CHƯƠNG 4
Nói xong, cô liền xoay người định rời đi.
“Cố Tịch Dao! Em đang trốn tránh sao?” Khởi Hiên vội vàng kéo tay cô lại: “Em thật sự được người ta bao nuôi như lời đồn sao?”
“…” Trái tim cô run lên.
Nó đau như bị người ta đâm một mũi dao thật mạnh vậy, cơn đau ấy đã lan khắp toàn thân cô.
“Vì sao im lặng?” Khởi Hiên nắm chặt tay cô: “Cố Tịch Dao, lẽ nào là anh tự mình đa tình sao? Lẽ nào tình nghĩa bao nhiêu năm nay của chúng ta không nghĩa lý gì với em sao?”
“…” Cố Tịch Dao ngước nhìn gương mặt trẻ trung, rạng ngời như ánh mặt trời của Khởi Hiên.
Cô nhìn như thể muốn in sâu vào đáy lòng mình từng đường nét trên khuôn mặt ấy.
Khởi Hiên, người đã từng trải qua những năm tháng thanh xuân cùng cô, từng là niềm tin sâu sắc nhất và cũng là khát khao mà con tim cô hướng tới.
Với cô mà nói, anh chính là ánh mặt trời mà cho dù có bị thiêu đốt thành tàn tro cô cũng muốn được ở bên.
Nhưng giờ đây, một người nhơ nhuốc như cô liệu còn có tư cách theo đuổi ánh mặt trời này nữa không?
“Em nói đi chứ! Cố Tịch Dao, hãy nói cho anh biết những lời đồn ấy có thật không…”
Cố Tịch Dao nín nhịn một hồi lâu mới mỉm cười với Khởi Hiên.
Cô nói: “Khởi Hiên, xin lỗi anh, hãy quên em đi.”
Liệu có ai biết được rằng, để cự tuyệt tình yêu của đời mình cần phải dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2977870/chuong-4.html