CHƯƠNG 2
Đồ ngủ làm bằng lụa mỏng xuyên thấu, mặc cứ như không mặc.
Phòng ngủ rất tối, chỉ có ánh đèn le lói từ ngoài cửa sổ rọi vào, vừa tối vừa ám muội.
Cố Tịch Dao căng cứng cả người, nằm trên chiếc giường xa lạ, run lẩy bẩy.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô theo bản năng quấn chặt chăn lông.
Cửa kót két, mở ra.
Cô phảng phất ngửi thấy mùi xạ hương thanh mát.
Trong ánh sáng mờ tối, một bóng người cao lớn dừng lại bên giường cô.
Cô căng thẳng, tim đập loạn nhịp…
Người đàn ông đó đứng ngược sáng, cô căn bản không nhìn rõ anh ta trông như thế nào.
Anh ta đút tay túi quần, dáng vẻ lạnh lùng: “Trưởng thành chưa?”
“Hả?” Cố Tịch Dao ngẩn ra, giọng run run: “Tôi vừa tròn mười tám.”
Anh im lặng lúc lâu.
“Còn ít tuổi thế à!” Giọng anh nghe như vừa ngạc nhiên, vừa có vẻ giễu cợt.
Cố Tịch Dao nghĩ, chắc anh ta hối hận rồi.
Cô sợ anh ta đột nhiên hối hận, sợ tất cả những gì mình phải chịu đựng sẽ đổ sông đổ bể.
Hơn nữa, tử cung của cô đã nhận một lần tinh trùng của anh ta rồi, cũng chẳng quan trọng phải chịu khổ thêm lần nữa…
Cô vội vàng nói: “Không, thưa ngài, tôi, tôi không còn nhỏ nữa… bác sỹ nói sức khỏe tôi rất tốt, tôi có thể…”
Cố Tịch Dao thấy anh ta mãi lâu không lên tiếng, nhịn không được, nói: “Phẫu thuật lần trước, tôi rất xin lỗi… tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/2977866/chuong-2.html