Chương trước
Chương sau


Chương 1721

Nói đến đây Bắc Minh Quân xắn tay áo lên.

“Quân con muốn làm gì!” Giang Tuệ Tâm đứng ở bên cạnh Bắc Minh Quân, thấy anh xắn tay áo còn tưởng anh muốn đánh Dương Dương.

Dạy dỗ con trai lúc nào mà không được, cứ phải vào lúc cậu nhóc đã bị thương, đây không phải là bỏ đá xuống giếng sao.

Cố Tịch Dao cũng đưa tay che chắn cho Dương Dương, nhíu mày nhìn chằm chằm động tác tiếp theo của Bắc Minh Quân.

Bắc Minh Quân đi đến bên giường của Dương Dương, nhìn Cố Tịch Dao, lại nhìn Dương Dương trốn đằng sau cánh tay của cô.

Đưa cánh tay ra cho cậu nhóc xem: “Con nhìn xem đây là cái gì.”

Cố Tịch Dao thuận theo ánh mắt của Bắc Minh Quân, nhìn thấy trên cổ tay của anh có một vết sẹo, màu da chỗ đó khác với xung quanh, rất dễ nhìn thấy.

Dương Dương cũng tò mò thò đầu qua cánh tay của mẹ, nhìn cánh tay của lão ba, sau đó có hơi khinh thường nói:

“Đây không phải chỉ là một vết sẹo nhỏ sao, có gì mà khoe.”

Thấy bộ dạng khinh thường của con trai, Bắc Minh Quân chẳng qua còn dĩ diện, khinh thường lườm Dương Dương.

Giang Tuệ Tâm lúc này chen lời: “Dương Dương, đây là vết sẹo ba cháu để lại từ lúc nhỏ, ba cháu lúc nhỏ nghịch còn hơn cháu, chuyện gì nguy hiểm ba cháu cũng dám làm. Có một lần giống như cháu chẳng qua không phải trèo lên cây là trèo tường. Không cẩn thận ngã xuống gãy xương, lúc đó ba cháu không để ý, chỉ đơn giản băng bó lại. Không ngờ…”

Còn chưa đợi Giang Tuệ Tâm nói hết, Bắc Minh Quân tiếp lời: “Không ngờ xương khôi phục rồi, có điều nơi vẹo, tay trở nên không được linh hoạt như vậy nữa.”

Cố Tịch Dao quay sang nhìn, sau đó bĩu môi, mang theo tia chế giễu nói: “Tôi thấy anh khi đập máy quay của người ta còn rất linh hoạt mà.”

Bắc Minh Quân bị chọc vào, cơ thịt trên mặt hơi giật giật, sau đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Cố Tịch Dao, giọng nói mang theo chút uy hiếp: “Tôi còn cái linh hoạt hơn em có muốn thử không?”

Cố Tịch Dao bỗng bị dọa sợ lập tức ngậm chặt miệng lại, sau đó ánh mắt của cô cũng tránh né ánh mắt lạnh lùng lại mang theo một chút nóng bỏng của Bắc Minh Quân.

Cô không muốn thử cái gọi là ‘linh hoạt’ đó của Bắc Minh Quân đâu, mấy năm nay, cô ăn thiệt của Bắc Minh Quân còn ít sao.

Bắc Minh Quân thấy Cố Tịch Dao không dám lên tiếng nữa, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt lần nữa chuyển sang Dương Dương tiếp tục kể về ‘sự tích anh hùng’ của anh: “Con biết ba thay đổi như thế nào không?”

Dương Dương ngơ ngác lắc đầu. cậu nhóc đã từng nghe nói người gãy xương khi nối xương phải gắn miếng thép gì đó.

Vì thế cậu nhóc can đảm đưa bàn tay nhỏ ra sờ lên vết sẹo trên tay của anh, sau đó lại sờ của mình, cảm thấy trừ độ thô dày của cổ tay có chút khác biệt, cũng không có gì khác cả.

“Lão ba, ba sao làm được vậy? Con sao ngay cả miếng thép cũng không có phát hiện.”

Bắc Minh Quân nhìn mặt mày tò mò của con trai, sau này nhẹ nhàng nói: “Thật ra cũng rất đơn giản, đập gãy xương rồi nối lại lần nữa.”

Vừa dứt lời, cơ thể của Dương Dương và Cố Tịch Dao không khỏi run lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.