Chương trước
Chương sau


Chương 1761

Trên trán của Lạc Kiều lập tức xuất hiện mấy vạch đen.

Tiêu rồi, quả thật là con nhóc này không hề nghe sót một câu nào, đều nghe thấy hết.

Lời nói như thế này cũng không thể Cửu Cửu truyền đi được, suy nghĩ đầu tiên ở trong đầu của Lạc Kiều chính là cái này.

“Dì Kiều Kiều ơi, bây giờ cháu đã có thể đi ra chưa.” Cửu Cửu hỏi.

Lạc Kiều nhỏ giọng nói với Cửu Cửu: “Bây giờ vẫn còn chưa được đâu, cháu cứ ở đây đợi một lát nữa đi, một lát nữa dì sẽ đến đón cháu có được không? Còn nữa, những gì mà lúc nãy cháu vừa mới nghe được ấy, cháu đừng có nói cho người khác nha, con nít nhiều chuyện không có ai yêu thích đâu.”

Cửu Cửu dùng sức nhẹ gật đầu: “Dì Kiều Kiều cứ yên tâm đi ạ, Cửu Cửu sẽ không nhiều chuyện đâu.”

Lạc Kiều rất hài lòng, nhẹ gật đầu sau đó bắt đầu thay quần áo.

Lúc này Cửu Cửu lại nói một câu nữa: “Dì Kiều Kiều ơi, nhiều chuyện rốt cuộc là ý gì vậy.”

Lạc Kiều nghe xong thì thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, cô dừng tay lại kiên nhẫn giải thích cho Cửu Cửu nghe: “Nhiều chuyện chính là cháu đi kể cho người khác nghe, chính là những chuyện không thể nói cho người khác nghe mà lại nói cho người khác nghe ấy, giống như những lời nói lúc nãy của dì với cái chú đó nói với nhau, mặc dù là cháu đã nghe được rồi nhưng mà không thể kể cho những người khác nghe.”

Cửu Cửu nhẹ nhàng gật đầu, học theo Dương Dương đưa ra một dấu ok với Lạc Kiều: “Dì Kiều Kiều, cháu đã hiểu rồi, cháu sẽ không nói cho người ngoài nghe đâu.”

“Đúng vậy, đây mới là một đứa bé ngoan.” Lạc Kiều hài lòng nhẹ gật đầu.

Lạc Kiều thay quần áo xong lại sắp xếp cho Cửu Cửu thật tốt một lần nữa, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Chỉ nhìn thấy Hình Uy giống như là một người lính gác cửa, đứng thẳng tắp ở chỗ không xa.

Lạc Kiều nhìn thấy anh ta thì liền mím môi muốn cười, rõ ràng là đã trải qua và nhìn thấy nhiều chuyện với Bắc Minh Quân, nhưng mà cách nói chuyện thậm chí là suy nghĩ lại quê mùa như vậy.

Nhưng mà như thế này cũng tốt, không có học thói xấu giống như là ông chủ của anh ta, cũng được xem như là một người đàn ông làm cho người ta yên tâm hiếm có.



Lạc Kiều mang theo nụ cười nhẹ nhàng đi đến gần Cố Tịch Dao, sau đó vỗ một cái ở trên vai của anh ta, nhanh chóng trốn mặt sang một nơi khác.

Nhưng mà để cho cô không ngờ đến là thân thể của Hình Uy lại nhanh chóng di chuyển về phía mà cô tránh né, bị anh ta một phát bắt được.

“Ể? Sao anh biết tôi sẽ trốn ở bên này.” Lạc Kiều quả thật cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Hình Uy có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, đây là lần đầu tiên anh ta bị phụ nữ dùng loại ánh mắt và ngữ khí như vậy hỏi chuyện.

Trong nháy mắt gương mặt của anh ta lại đỏ lên, anh ta lắp ba lắp bắp nói: “Đây là động tác phòng thủ quen thuộc của tôi, không có gì lớn hết.”

Lạc Kiều nhẹ nhàng gật đầu, trong ấn tượng của cô Hình Uy chẳng qua chỉ là một tùy tùng, sau đó có nghe Cố Tịch Dao nói đã được thăng chức thành trợ lý.

Nhưng mà ở trong khái niệm của cô trợ lý đặc biệt vẫn là một tùy tùng, giống như là trong phim ảnh, chỉ là một chân chạy vặt và truyền lời.

“Anh biết võ hả.”

Hình Uy nhẹ nhàng gật đầu: “Biết một chút.”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.