Xung quanh bốn phía đều là một màu tối đen, chẳng thấy được ánh sáng, nhưng lại có thể cảm nhận được có rất nhiều người đang hiện diện bên trong. Nó bị trói chặt trên chiếc ghế cũ kĩ, hai mắt bị một miếng vải đen bịt lại, lúc này nó đã tỉnh lại, nhưng không dám nhúc nhích vì muốn xem thử bọn họ sẽ là gì.
"Cô chủ" nó nghe có giọng nam trầm vang lên trong bóng tối
"Sao rồi, mẹ ta đến chưa??" người được xưng là cô chủ nhẹ nhàng hỏi
"Dạ, tôi đã cho người ra đón bà chủ rồi" người đàn ông đó cúi thấy đầu nói chuyện với cô chủ.
"Ừm! Người hãy đi xem ả tỉnh lại chưa?" người xưng cô chủ lại mở miệng tao nhã một câu, nhưng ánh mắt lại dán vào cái điện thoại đang ngẫm nghĩ gì đó, nói xong cô ta giơ tay lên ý bảo lui xuống.
Người đàn ông đó cúi người lui từng bước ra phía sau rồi quay đi về phía nó.
Cô ta nhìn về phía bóng đen mờ nhạt đi, rồi cũng nở nụ cười về bấm nút gọi.
Chuông điện thoại đỗ từng hồi từng hồi và rồi....
"Alo... Khánh Phong nghe?" hắn đang chăm chú nhìn vào màn hình vi tính tìm định vị chỗ nó nhưng một tín hiệu đều không có, nên tay bấm nghe cũng không để ý đến.
"Phong, sao giờ anh chưa về, bận lắm sao??, mà trễ rồi cũng chưa thấy, Phương về nữa?" cô ta giọng nói êm dịu vang lên như là một người bạn quan tâm nhau, nhưng thật sự là muốn thăm dò tình hình bên hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-kho-bao/2764023/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.