"Không.... không Nhi em đừng bỏ chị... Nhi em đừng đi đừng bỏ chị lại chị sợ, Nhi..... Nhi.
Phong... Phong anh đừng đi, đừng bỏ em, đừng bỏ em một mình mà, Phong.... khôngggggggg" nó mơ một giấc mơ dài, nó thấy Hà Nhi đã bỏ nó đi mất, nó chỉ còn lại mỗi hắn để dựa dẫm vào, vậy mà hắn cũng đã đành lòng rời xa nó, bỏ nó một mình trong bóng tối lạnh lẽo, nó chẳng còn ai có thể nương tựa vào, nó cô độc sống trong bóng đêm. Nó đã cố gắng... cố gắng cầu sinh hắn ở lại nhưng hắn vẫn lạnh lùng vứt bỏ nó mà đi.
"Phương, anh ở đây, đừng sợ anh không đi đâu cả, ngoan! Nghe anh mở mắt ra, anh sẽ ở cạnh bên em mãi, hãy thức tỉnh, khi mở mắt ra em sẽ thấy anh, có tất cả mọi người luôn quanh em, không ai bỏ em cả ngoan! Mở mắt ra." hắn đang mơ màng thì nghe tiếng nó gọi hắn, nói hắn đừng đi, đừng bỏ nó, tay nó cứ đưa lên trên không trung như myốn nếu thứ gì đó lại. Hắn vội nắm lấy tay nó đỡ nó ngồi dậy ôm vào lòng vào gọi nó thức dậy. Nó như nghe thấy hắn đang gọi, nó từ trong bóng đêm thấy được một luồng ánh sáng, và từ từ nó cũng mở mắt ra, điều đầu tiên nó nhìn thấy là hắn là đôi mắt của sự bình yên, nó nhìn thấy được ánh mắt hắn chăm chú nhìn là ánh mắt của sự yêu thương, của sự lo lắng, quan tâm, và hơn hết ánh mắt đó đối với nó bằng tất cả tình yêu mà hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-kho-bao/2763993/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.