Đến nơi cả lũ đã nhìn thấy nó ngồi trên hàng ghế chờ không thấy Seo đâu cả.Mai anh và Trâm nhìn thấy nó chạy đến
-tao phải làm sao đây hu..hu-nó
-mày đừng buồn nữa Phong không trách mày đâu-nhỏ vỗ vai an ủi nó
-nhưng.. tao sợ hắn chết lắm..tao còn chưa nói yêu hắn -nó sụt sịt
-mày yêu hắn rồi khi nào-cô vui vẻ
-em làm gì mà vui vậy nó vẫn còn đang cấp cứu đó-anh nhắc nhở cô người yêu
-em quên hyhy-cô
Đã 3 tiếng trôi quá phòng cấp cứu chưa tắt,bác sĩ chưa ra.Mỗi người một tâm trang lo lắng,sợ hãi...Bỗng từ phòng cấp cứu một cô y tá đi ra
-ý tá bênh nhân sao rồi-nó dựt áo cô ý tá
-bênh nhận đang thiếu máu, ai thuộc nhóm máu B đi theo tôi-cô ý tá
-tôi-Quân
-đi theo tôi-cô y tá dẫn Quân đi xét nghiêm
4 tiếng sau phòng cấp cứu tắt,bác sĩ đi ra
-ai là người nhà bệnh nhân -bác sĩ dò xét xung quanh
-là chúng tôi-nó-anh ấy so rồi
-bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm chúng tôi đã đưa cậu ấy đến phòng hôi sức rồi-bác sĩ-bênh nhân còn yếu nên chỉ được 1 hoặc 2 người vào thăm thôi
-vâng,cảm ơn bác sĩ-anh
-em về thay quần áo ăn cơm đi ở đây anh lo cho-Quân
-không,em muốn ở với anh ấy-nó dở tính bướng bỉnh
-thế em định để cậu ấy tỉnh dạy nhìn thấy em như thế này-anh chỉ lên người nó
-cung được -nó nhìn người mình từ trên xuống dưới
nó cùng mọi người lên xe đi về,về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-buong-binh-cua-toi/1967658/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.