"Tứ thiếu gia trong vòng nửa năm nữa sẽ kết hôn với đại tiểu thư của tập đoàn Miyamoto." Minh Hạ nghe lời này, như sấm đánh bên tai, trong lòng cảm giác giống như bị người ta hung hăng xé rách. Kết hôn, anh muốn kết hôn? Vậy tại sao còn tới dây dưa với cô? Còn ra vẻ một mực chờ đợi cô? "Con vừa trở lại, Tứ thiếu gia nhất định không chịu ngoan ngoãn kết hôn, như vậy bảo Tịch Mộc gia làm sao ăn nói với người khác? Hơn nữa, chỉ cần qua một thời gian, đám người vẫn xem mẹ con chúng ta không vừa mắt, sẽ dời đi sự chú ý đến vợ mới cưới của Tứ thiếu gia, vậy thì con cũng không cần nghe những thứ lời ra tiếng vào kia, có thể quang minh chính đại trở về công ty giúp đỡ rồi." Mười mấy năm qua, đám người thân thích kia luôn muốn tìm cơ hội đuổi mẹ con hai người đi, nói xấu, giở trò, thậm chí muốn làm hại bọn họ… Tất cả tất cả, bà đều chịu đủ rồi! Cô ánh mắt trống rỗng nói: "Anh ấy kết hôn là chuyện tốt, con chúc mừng anh ấy!" "Minh Hạ, đừng u mê không tỉnh nữa, trên thế giới còn có rất nhiều đàn ông tốt, cần gì nhất định phải yêu Tứ thiếu gia? Mẹ là vì muốn tốt cho con, từ từ mẹ sẽ sắp xếp nhiều đối tượng tốt hơn cùng con xem mắt." Úy Tử ôm con gái. Tối hôm qua có người nói cho bà biết Minh Hạ đã trở lại, còn cùng Tứ thiếu gia lặng lẽ rời đi, bà đoán bọn họ nhất định là ở tại khách sạn mà Tứ thiếu gia ngủ lại, cho nên buổi sáng tinh mơ đã tìm tới cửa, muốn ngăn lại những phiền phức không nên có xảy ra. Chỉ cần Tứ thiếu gia kết hôn, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết, Minh Hạ cũng có thể không cần có quan hệ với cậu ta nữa, thoải mái trở lại làm Ngũ Tiểu Thư của Tịch Mộc gia, trở về công ty của Tịch Mộc gia làm việc, thừa kế gia nghiệp. Úy Tử đột nhiên cảm giác như có gai ở sau lưng, giống như có người ở sau lưng trừng mắt nhìn bà, lập tức xoay người lại, liền nhìn đến Tịch Mộc Thức Minh đã mặc quần áo tử tế mở ra cửa phòng, ánh mắt u ám lườm mẹ con bọn họ. "Úy Tử, bà có biết việc tốt thường hay gặp trắc trở là có ý gì không?" Tịch Mộc Thức Minh liền kéo Minh Hạ từ trong tay người phụ nữ trung niên xinh đẹp về bên cạnh anh, oán hận nói. "Tứ thiếu gia, tôi… chỉ là nói thật, người có hôn ước nên cẩn thận hành vi của chính mình mới đúng." Anh nhìn về phía người phụ nữ chán nản khóc không ra nước mắt, trong lòng càng tức giận! "Tôi dù không đứng đắn như thế nào, cũng không cần một người hành động vốn là không thanh cao đến giáo huấn tôi." Anh chưa bao giờ càng hận Úy Tử hơn so với hiện tại. Người đàn bà đáng chết này luôn muốn cản trở anh, thật sự là phiền toái! Trước kia bà ta cướp đi ba, phá hoại gia đình anh, còn chưa tính, tại sao hiện tại ngay cả cô gái của anh, bà ta cũng muốn từ trên tay anh cướp đi? Úy Tử mặt mày cũng tái đi, chuyển sang con gái, "Minh Hạ!" Minh Hạ đột nhiên nở nụ cười nói: "Mẹ, mẹ đi trước đi, việc của con, chính con sẽ xử lý." "Bà mau biến mất khỏi mắt tôi, nếu không đợi xảy ra ra chuyện gì, tôi cũng không có cách nào đoán trước." Úy Tử nhìn hai người một chút, chỉ thấy Minh Hạ hình như đã quyết định chuyện gì, liền yếu ớt rời đi. Minh Hạ quay trở về phòng, ngồi ở trên giường còn xốc xếch, trầm mặc không nói. "Bất luận như thế nào, anh cũng phải có được em." Tịch Mộc Thức Minh nhỏ giọng, khàn khàn nói. Anh biết, cô giận anh không nói cho cô biết chuyện đính hôn này. Cô lắc đầu, "Nói cũng vô ích, không thay đổi được chuyện gì." "Anh sẽ từ hôn." Anh đợi một lát rồi nói, như vậy cô hài lòng rồi chứ? "Minh Hạ, lời anh nói là thật, không được hoài nghi anh!" Anh cũng bắt đầu bị vẻ mặt của cô làm cho phiền não. "Tại sao anh nói thì là thật, còn lời em nói thì sao? Tại sao lại không thể là thật? Em không muốn bộ dạng như vậy nữa, em không chịu nổi cái bộ dáng bị anh đùa bỡn như vậy nữa. Anh tha cho em đi! Không cần phải quay lại dây dưa với em." Cô nghẹn ngào, giọng nói tràn đầy bi ai không thể làm gì. "Minh Hạ!" Anh thật muốn muốn hung hăng lay động cô, làm cho cô thành thực đối mặt với trái tim mình. Anh biết, cô nhất định có tình cảm với anh, không thể buông tay dứt khoát như vậy được. "Em không nghe." Cô chẳng qua chỉ là đồ chơi trong trò chơi săn đuổi của anh, cô lại rút lui, anh có gì mất hứng chứ? Cô phải rời đi, nếu còn tiếp tục như vậy, người cuối cùng tan nát cõi lòng nhất định là cô. Tại sao cô lại phải về Nhật? Tại sao lại gặp mặt anh? Chẳng lẽ đây là sự an bài của vận mệnh sao? "Anh không hiểu rõ em vì sao phải liều mình cự tuyệt anh." Cô rõ ràng có tình cảm với anh, không phải sao? Chẳng qua để cho cô biết anh có một người vợ chưa cưới không có quan hệ mà thôi, cô cứ phải phá hỏng hết bầu không khí hài hòa trước đó sao? "Bởi vì chúng ta vốn không nên bắt đầu." "Em đừng để ý hôn ước này có được không? Đây căn bản chỉ là hôn nhân thương mại, anh không từ chối, những trưởng bối kia liền tự quyết định…" "Thôi đi, đừng giải thích nữa." Cô lau khô nước mắt, mỉm cười, "Cho dù không có chuyện này, kết quả cũng giống vậy thôi." Đúng vậy, có biết hay không đều giống nhau, cô vẫn sẽ về Đài Loan, vẫn không thể tiếp nhận anh, vẫn muốn tiếp tục cuộc sống của mình, khác biệt chỉ là có thêm cảm giác trống rỗng bi ai này thôi. Đôi mắt của Tịch Mộc Thức Minh xao động thoáng qua tia nghiêm túc cùng một chút tổn thương, "Gánh vác công ty khổng lồ của gia tộc cùng với trách nhiệm của người làm con, anh vẫn luôn không để cho người khác nhìn thấy một mặt mềm yếu của chính mình, nhưng mà chỉ có em, mới khiến anh có thể không hề giữ lại mà tiết lộ tất cả của mình." Cô đột nhiên nhìn chăm chú vào anh, kinh ngạc nghe đến nhiều năm qua như vậy, anh lần đầu tiên "bày tỏ lòng mình". "Anh chỉ là muốn giữ em lại bên cạnh, tại sao lại khó khăn như vậy? Anh đây cả đời, cơ hồ không chuyện gì có thể làm khó anh, cũng chỉ có việc này, anh là không hề nắm chắc…" "Thức Minh, đây không phải là vấn đề của anh. Là hoàn cảnh chúng ta gặp nhau sai lầm rồi, nếu như chúng ta không phải anh em kế, không phải ở trong một đại gia tộc làm cho người ta thêm mắm dặm muối, có lẽ chúng ta sẽ không vất vả như vậy." Cô bất đắc dĩ than thở. Anh ôm lấy cô, khẽ vuốt tóc của cô, thì thào nói: "Cho nên, anh không muốn làm anh trai của em, chỉ cần anh không phải, em có thể ở bên anh rồi." Cô nhăn mày lại, không trả lời. Vấn đề có tính giả thiết như vậy, cô không muốn trả lời. "Chúng ta ngủ tiếp, được không?" Anh kéo cô nằm xuống, lẳng lặng ôm chặt cô. Cô mềm mại nằm trong lòng anh điều chỉnh vị trí cho thoải mái, chuẩn bị cùng anh tạm thời tránh né thực tế phiền não… Cô mới sẽ không ngoan ngoãn ở lại, mặc cho anh tiếp tục bức hôn, tiếp tục làm những chuyện gần như điên cuồng. Anh nói quá dễ dàng, huống chi, nếu như cô thật có thể vì cái gọi là tình yêu mà bất chấp tất cả, thì năm năm trước cô đã ở lại, cần gì đợi tới hôm nay? Thừa dịp anh vẫn còn ngủ say, cô rót một ly nước cam lạnh, len lén đi tới phòng vệ sinh, từ trong túi xách của cô lấy ra một túi nhỏ dùng để phòng thân, hòa vào trong nước cam. Trở về phòng, cô nhìn thấy Tịch Mộc Thức Minh đã tỉnh lại, liền đưa cái ly cho anh, "Tỉnh rồi? Em sáng sớm đích thân mang tới, anh nể mặt một tí, uống hết đi." Anh cười to, tiếp theo đem nước cam uống một hơi cạn sạch."Thân thể đã sớm cho anh rồi, còn cùng anh nói vấn đề mặt mũi?" "Đừng đem chuyện này thường xuyên treo bên miệng được không?" Cô đỏ bừng mặt, bò lên giường thay anh sửa sang lại giường đệm xốc xếch, "Anh ngủ tiếp một lúc nữa được không?" Anh không giải thích được liếc nhìn cô một cái, "Vừa mới rời giường, lại muốn anh ngủ nữa? Anh hôm nay đã ngủ quá nhiều rồi." Anh nhìn lên đồng hồ thấy đã là buổi chiều, "Anh còn muốn về công ty xử lý vài chuyện, chờ một chút chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi!" "Em không đói bụng, ngược lại là anh, không bảo dưỡng tốt tinh thần, thì làm việc cũng không tốt!" Minh Hạ kéo anh nằm xuống. "Anh không kém đến như vậy đâu." Anh thích cô quan tâm đến anh, nhưng lần nữa nằm lên giường, giống như thật sự mệt mỏi, buồn ngủ, "Chuyện gì xảy ra vậy? Anh giống như rất muốn ngủ…" Cô không nói lời nào, chỉ ngồi im bên mép giường, bên cạnh anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]