Cô ngồi trên băng ghế dài, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại một đoạn tình yêu ngọt ngào mà chua xót đắng cay…
Một người đàn ông cao lớn tuấn tú dừng chân ở cạnh cửa công viên, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía thiên hạ đang ngồi trong rừng.
Tịch Mộc Thức Minh từ khách sạn luôn đi theo cô tới tận đây, trong lòng cảm giác giống như con thuyền trôi nổi bất định trong cơn bão táp giữa đại dương mênh mông, hiện tại anh cuối cùng cũng có thể ngắm cô thật kĩ rồi.
Anh khẳng định, chính là cô! Tóc của cô vẫn dài như vậy, gương mặt vẫn ngây thơ vô hại lại tràn đầy thông minh, trên người mặc bộ váy áo màu lam, vẫn giống hình ảnh cô gái nhỏ chiếm cứ trái tim anh. Cô đã hoàn toàn trưởng thành, tăng thêm hương vị phụ nữ thành thục. Mà bộ dáng của cô, cơ thể của cô, giờ phút này quả thật giống như cây kim cứu mạng, lần nữa châm vào, khiến sự nhiệt huyết ngưng đọng đã lâu của anh cùng với trái tim sắp không thể đập lại lần nữa sống lại.
Cô đối với anh có sức ảnh hưởng lớn như vậy sao? Chẳng qua là từ xa nhìn cô, vậy mà cũng làm cho lòng anh có cảm giác kích động như vậy. Thấy cô, anh bây giờ nên coi như đây là một giấc mộng, sau đó rời đi sao?
Không thể nào! Tâm tình như vậy, anh không thể lại trải qua lần thứ hai. Bất luận như thế nào, lần này cô đã trở lại trước mắt anh, anh tuyệt đối sẽ không có khả năng để cho chuyện này lặp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron/1501292/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.