Đến nơi này đã hơn một năm, Minh Hạ đã hoàn toàn thích ứng được với cuộc sống phức tạp của Tịch Mộc gia, quen với việc người làm trong nhà gọi cô là Ngũ tiểu thư, tiếng Nhật cũng tiến bộ hơn rất nhiều. Còn có một đám người hầu cùng vệ sĩ chờ cô sai bảo. Nghe nói đây là vì lợi ích của Ngũ tiểu thư Tịch Mộc gia nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không có thói quen mỗi khi đi đâu đều có người đi theo.
Lâu lắm rồi mới thấy anh tư trở về nhà lớn, cô lập tức chạy đi tìm anh.
“Anh đã về rồi ạ?” Cô cười đi về phía Tịch Mộc Thức Minh mang vẻ phong trần mệt mỏi, không để ý đến đám người hầu phía sau.
Nhân dịp nghỉ hè, Tịch Mộc Thức Minh đi du lịch Tokyo cả tháng, vừa bước vào nhà đã nhìn thấy cô, anh có chút vui mừng ngoài ý muốn.
Đúng vậy, anh vừa nhìn thấy cô thì đột nhiên nhớ ra trong nhà lớn còn có sự tồn tại của cô.
Trước kia ngoài đám người hầu cùng bảo vệ thì phần lớn thời gian chỉ có một mình anh trấn giữ trong nhà lớn. Bình thường cha sẽ ở Tokyo xử lý công việc của công ty, ngày nghỉ mới trở về, ma mấy anh chị em cũng thường ở bên ngoài ít khi trở về nhà lớn.
“Có chuyện gì?” Tịch Mộc Thức Minh liếc nhìn cô một cái, không hề dừng bước đi qua người cô.
“Không có gì, chỉ có chút chuyện muốn thương lượng với anh”. Cô đuổi theo anh, chỉ còn thiếu điều kéo anh lại.
“Nói đi”. Cô có chuyện gì cần thương lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron/1501275/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.