Ăn một buổi cơm cũng đã mất hơn cả tiếng đồng hồ, Lý Vĩ Hoa đã không kiênnhẫn nỗi mà đứng ngồi không yên, nhiều lần dùng não suy nghĩ về chuyệncủa hai người đó.
Mạc Duy Uyên thản nhiên bỏ đi, "Chén bát em tự rửa." So với rửa chén, thì anh thà là làm đồ cho cô ăn, chỉ cần chịu cô rửa chén.
Mộc Tuyết Nhu có chút muốn cười trộm, nhưng lại sợ cái khuôn mặt lạnh như băng kia, cho nên cô cố hết sức chịu đựng.
Mạc Duy Uyên đi tới phòng khách, Lệ Vũ Phong đem ánh mắt từ trên đài truyền hình đưa về phía anh. Bình tĩnh mà nhìn Mạc Duy Uyên, trong mắt hiệnlên dày sự buồn bả vô cùng, giống như là một ánh mặt trời chiếu dài trên mặt hồ rộng lớn, rồi lại đột ngột bị sương mù bao lấy.
Mạc Duy Uyên nhìn lướt qua, không có nói gì, đi tới ngồi xuống.
"Xem ra cậu và cô ấy sống với nhau cũng không tệ lắm." Lệ Vũ Phong cười vôhại, nhìn dáng vẻ của anh rất cao hứng, thế nhưng song song với sương mù dày đặc bao phủ thì chỗ sâu kín trong đáy mắt lại thoát lênmột sự ý lạnh nhàn nhạt.
Mạc Duy Uyên khẽ cong khóe môi lên nởmột nụ cười đầy chăm chọc: "Vẫn còn chưa quên được, nghe lời nói củangười nọ mà thấy buồn cười quá?"
Con ngươi của Lệ Vũ Phong khẽ hạ xuống, bên môi hiện lên một nụ cười: "Sao có thể quên."
Nghe hai người đang đánh đố nhau, Lý Vĩ Hoa có chút không nhịn được, mà ghé đầu nhìn về phía phòng bếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-tong-giam-doc-bac-tinh/2938903/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.