"Đã trở về." Nhóm người giúp việc đang mang thức ăn lên, tầm mắt của ông nội Mạc từcái bàn đang bày đầy món ăn dần dần chuyển qua hai người đang đứng ởcửa.
Thấy Mộc Tuyết Nhu có chút hồn bay phách lạc, hai mắt đỏbừng, ông nội Mạc lông mày nhíu lại, nhớ tới chuyện tình mình đã điềutra, cuối cùng vẫn thầm thở dài.
"Ngồi đi." Bên cạnh ông còn lại hai chỗ trống, trong lúc nhất thời mọi người từ ham muốn mà sinh đố kị nhìn về phía hai người.
Cho dù nhất định là người thừa kế, cũng không có nghĩa những người khác không thể thừa khế.
Xí nghiệp khổng lồ của họ Mạc trải rộng toàn cầu, bất luận là giới thượnglưu ở trong nước hay là giới quý tộc ở nước ngoài cũng có được địa vịnhất định. Bởi vì chẳng những họ Mạc có tiền, mà tổ tiên họ Mạc đều làquý tộc ở xã hội phong kiến, thậm chí đến giờ họ Mạc vẫn còn giữ nhữngvật phẩm ngày xưa được hoàng đế ban thưởng.
Biết được tin tức cất giấu này một vài cổ đông muốn ra giá cao mua lại, nhưng mà họ Mạc nhìn như thế nào mà lại thiếu tiền.
Địa vị của nhà họ Mạc không chỉ nhờ vào tiền...
Mạc Duy Uyên dẫn Mộc Tuyết Nhu đi tới, Mộc Tuyết Nhu lễ phép cuối đầu kêu một tiếng: "Ông nội"
Vẻ mặt ông nội Mạc rốt cục cũng buông lỏng, hài lòng gật đầu: "Ăn cơmtrước đi, ăn cơm xong Vị Di sẽ dẫn con đi gặp mặt mọi người trong nhà"
Mộc Tuyết Nhu lúc này làm gì có tâm tình ăn cơm, oán hận trong lòng đối với họ Mạc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-tong-giam-doc-bac-tinh/106815/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.