Lâm Tử Y nhìn bóng dáng hai người song song đi với nhau, cười tủm tỉm nhìn Lâm Trúc nói: "Cuối cùng không cần phải nhìn chị như xác chết lúc ẩn lúc hiện đi trước mặt con nữa, ba dượng, ba thật tốt, so với chị con càng cảm kích ba hơn"
Lâm Trúc tức giận liếc cô, nói: "Chính con cũng trưởng thành, nên quan tâm nhiều tới bản thân con đi, hay là chờ Tạ Vân Triết chủ động tới theo đuổi con?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tử Y nóng lên, liếc mắt nhìn ông nói: "Đáng ghét! Sao lại nói chuyện thương tâm của người ta chứ!" Nói xong xoay người bước nhanh chạy lên lầu.
Tạ Vân Triết yêu chính là Lâm Tử Hàn, mặc kệ cô nỗ lực thế nào, cũng sẽ không yêu cô! Cô mới không dám đi chạm vào vách tường này!
Cách mấy tháng trở lại Tiêu gia lần thứ hai, Tiêu Ký Phàm bước vào trong nhà, Tiêu phu nhân mới vừa dỗ được Tiểu Thư Tuyết ngủ trưa, vừa lúc đi xuống tầng dưới kinh ngạc đứng trên cầu thang. Kinh ngạc nhìn hai người bất ngờ xuất hiện ở trong phòng khách, một lúc lâu mới kịp phản ứng, kinh ngạc đón tiếp.
"Ký Phàm, con cuối cùng đã trở về, mẹ nghĩ đến con lại muốn vứt bỏ cái nhà này…" Tiêu phu nhân kích động ôm lấy Tiêu Ký Phàm, trong mắt lại có nước mắt.
"Mẹ, con sao lại không cần cái nhà này chứ?" Tiêu Ký Phàm vỗ vỗ vai bà, lần đầu dùng giọng điệu cảm kích nói với bà: "Mẹ, cám ơn mẹ giúp con chăm sóc Thư Tuyết"
Mặc kệ bà trước đây đã làm cái gì, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1258009/chuong-276.html