"Tử Hàn, xin lỗi..." Giọng nói ôn nhu của Tạ Vân Triết vang ở đỉnh đầu, ngay sau đó Lâm Tử Hàn liền bị anh kéo vào trong vòm ngực ấm áp. Tạ Vân Triết xoa sợi tóc của cô, thì thào xin lỗi: "Anh nên sớm nói với mẹ anh, đó là con của chúng ta, đứa nhỏ của Tạ gia chúng ta..."
"Không ——!" Lâm Tử Hàn khóc rống lắc đầu: "Nó không phải của anh, nó không phải họ Tạ, em không cần nó có họ Tạ như anh!"
"Em vẫn muốn trở lại bên người Ký Phàm sao?" Tạ Vân Triết nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, khuôn mặt kia bị nước mắt biến thành ửng hồng, làm cho anh rất đau lòng!
Xuyên thấu qua hàng nước mắt, Lâm Tử Hàn ngây ngẩn nhìn chăm chú vào anh, gật đầu, gật không chút do dự! Cô chính là muốn trở lại bên người Tiêu Ký Phàm, vẫn đều muốn! Sống ở nơi này rất thống khổ, đối với Tạ Vân Triết rất thống khổ !
"Nhưng anh thật sự yêu em, anh không muốn trải qua cuộc sống không có em, Tử Hàn, ở lại bên cạnh anh, thật sự khiến em thống khổ như vậy sao?" Ngón tay anh lướt qua hai gò má cô, lau nước mắt cuồn cuộn không ngừng của cô.
"Vân Triết, em không yêu anh, nhưng mỗi thời mỗi khắc nhận sự yêu thương của anh, sự quan tâm của anh, anh có thể cảm nhận được tâm tình của em sao? Anh có thể tưởng tượng việc đó có bao nhiêu thống khổ sao?"
Trái tim Tạ Vân Triết bị hung hăng đánh một cái, bỏ tay khỏi mặt cô, đứng dậy, xoay người bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1257993/chuong-260.html