"Lẽ nào anh không cảm thấy chúng ta cần phải suy nghĩ lại một thời gian nữa sao? Em và anh tuy rằng sống chung dưới mái hiên, trái tim lại vĩnh viễn như cách nghìn núi vạn sông, không thể nương tựa vào nhau"
"Đó là em, không phải anh!" Tạ Vân Triết gầm nhẹ, cô cũng sớm đã đi vào trong lòng anh, qua không được nghìn núi vạn sông kia, là anh.
"Biết rõ như vậy sẽ chỉ làm hai bên thống khổ, anh vì sao nhất định không chịu buông tay chứ? Em biết anh tuyệt đối sống không tốt hơn em, đúng hay không?" Lâm Tử Hàn thiết tha quan sát anh, cô thống khổ, anh có thể tốt hơn cô ở chỗ nào?
"Tử Hàn, đừng phí lời nữa, chỉ cần có thể thấy em, có được em, anh đã thấy đủ rồi" Thống khổ đã là cái gì, mất đi cô, anh chỉ biết càng đau nhức hơn so với bây giờ!
Anh không muốn trải qua cuộc sống không có cô, ba năm đã đủ rồi.
Lâm Tử Hàn căm giận trừng mắt nhìn anh, hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai vùi mình vào giữa ổ chăn, Tạ Vân Triết! Anh thực sự quá đáng ghét!
Tạ Vân Triết trừng mắt nhìn ổ chăn trắng trước mắt, bất đắc dĩ khẽ hít một hơi, chần chờ một chút, xoay người đi về phía cửa. Cho đến cánh cửa phát sinh ra tiếng động rất nhỏ, khuôn mặt sớm đã ẩm ướt đầy nước mắt của Lâm Tử Hàn mới thò ra từ ổ chăn, trừng mắt nhìn cánh cửa đóng chặt kia.
Cô chỉ muốn quay về cuộc sống một nhà đoàn tụ, sống cùng với Tiêu Ký Phàm và Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1257984/chuong-251.html