"Dì à, Văn Khiết trời sinh đã đoan trang, sẽ không nổi cáu, dì yên tâm đi" Lâm Tử Hàn cười, bắt đầu bắt tay vào hỗ trợ.
"Vân Phi và Lâm Lâm đâu?" Cô quan sát một vòng gian nhà, cũng không thấy hai người kia, trước đây ăn lẩu đều là này bốn năm người bọn họ, ngày hôm nay hẳn là cũng không ngoại lệ.
"Anh ấy đang ở trên lầu giúp Lâm Lâm sắp xếp đồ, Vương Văn Khiết thuận miệng nói, Lâm Tử Hàn nghi hoặc nhìn chằm chằm chị, trong lúc nhất thời không có hiểu rõ ý lời này của chị.
Vương Văn Khiết thấy cô sững sờ, mới tiếp tục nói: "Nhà Lâm Lâm tháng này tu sửa lại, không chỗ ở, dù sao ba mẹ Vân Phi đều ở nước ngoài, nhà cũng rộng lớn, không thể làm gì khác hơn là ở nhờ chỗ này một thời gian ngắn"
"À, thì ra là như vậy"
"Đúng rồi" Vương Văn Khiết nhấc ngẩng mặt lên nhìn cô một cái nói: "Nhà chị cũng dự định sửa chữa một lần, em xem những đồ vật kia của em cần những gì, dọn trước đến nhà Vân Phi đi"
"Dù sao cũng không hay ở, cũng không có cái gì đáng giá, không cần dọn" Lâm Tử Hàn không quan trọng gì mà nói, những ngày sau này, cô cũng không thể ở chỗ này nhiều. Sớm muộn gì cũng phải tìm một lý do rời khỏi đây, chỉ là hiện tại cô còn không biết nên lấy lý do gì"
"Thực sự là đứa nhỏ bại gia, thứ gì có thể sử dụng được thì làm sao có thể nói không cần chứ?" Dì Vương không vui phê bình.
"Mẹ, mẹ nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1257967/chuong-234.html