Ngay khi Lâm Tử Hàn gấp đến độ xoay quanh, chuẩn bị xuống lầu, Tạ Vân Triết cuối cùng cũng lên bờ, lắc lắc tóc đầy bọt nước đi đến cửa nhà.
Lâm Tử Hàn hổ thẹn nhìn chằm chằm Tạ Vân Triết ướt sũng, khép mở miệng nhưng một chữ cũng nói không nên lời, lúc này, cô thực sự không biết mình còn có thể nói cái gì.
Tạ Vân Triết đưa tay, nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé của cô, ôn nhu đeo nhẫn kim cương vẫn tỏa ra ánh sáng ngọc như cũ vào ngón áp út của cô. Ôn nhu nói: "Chiếc nhẫn này là tự tay anh thiết kế, tự tay chọn kim cương, tự mình giám sát công tác hoàn thành. Tử Hàn, lần sau đừng làm mất nó"
Trên mặt của anh, không có trách cứ không có bất mãn, có, chỉ là thâm tình!
"Dạ…" Lâm Tử Hàn nghẹn ngào nhìn anh chăm chú, trời ạ! Vì sao anh lại đối tốt với cô như vậy! Vì sao lại không có thể chỉa về phía cô mắng to, cô thực sự nên bị mắng!
Chiếc nhẫn này đã đánh mất ba năm, cuối cùng trở lại tay cô, lại bị chính cô vứt bỏ một lần nữa! Cô liên tục vứt bỏ, làm sao chỉ còn là một chiếc nhẫn, còn có chân tình của Tạ Vân Triết!
"Rất xin lỗi…" Cô có thể nói, cũng chỉ có ba chữ kia, cô có lỗi, còn có ý chí sắt đá của cô nữa. Cô, vẫn không thể yêu anh, không có cách nào để yêu anh, mặc dù anh có làm nhiều hơn nữa!
"Không có gì phải xin lỗi" Tạ Vân Triết buồn bã cười khổ, nên nói xin lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1257960/chuong-227.html