Là không muốn thấy anh thống khổ sao? Đả kích lặp đi lặp lại nhiều lần, là người đều sẽ chịu không nổi!
Duẫn Ngọc Hân không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên xuất hiện, hổn hển cắt ngang lời cô nói: "Cô sao lại tới đây? Vân Triết đâu?"
"Anh ấy về trước?" Lâm Tử Hàn rũ mắt xuống.
"Đi về?" Duẫn Ngọc Hân kinh sợ kêu một tiếng, Tạ Vân Triết về, vì sao cô còn ở nơi này? Không phải nên theo trở về sao?
"Ngọc Hân, em đi ra ngoài trước" Tiêu Ký Phàm nhìn chăm chú vào con mắt sưng đỏ của Lâm Tử Hàn, nói ra một câu kia.
"Ký Phàm…"
"Đi ra ngoài!"
Duẫn Ngọc Hân cứng lại, không cam lòng trừng mắt nhìn Lâm Tử Hàn, xoay người đi ra ngoài.
Tiêu Ký Phàm nhếch khóe môi một chút, lộ ra một chút cười nhạt, nói với Lâm Tử Hàn: "Em nên trở về với Tạ Vân Triết"
"Ký Phàm…" Lâm Tử Hàn nghẹn ngào khẽ hô một tiếng, xông lên ôm eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mắt dán tại lồng ngực anh: "Xin hãy tha thứ cho em, em thật sự không có cách nào mới phải lừa gạt anh"
"Tôi tha thứ hay không, đối với em có ý nghĩa sao?" Tiêu Ký Phàm đẩy cô từ trong ngực ra, cay đắng nói. Vấn đề này, cô hẳn là đi giải thích với Đỗ Vân Phi chứ?
Đương nhiên là có ý nghĩa, bởi vì cô yêu anh, cho nên cô cần được anh tha thứ!
"Em làm như vậy, có đúng đại biểu em còn có chút tình cảm với tôi hay không?" Lâm Tử Hàn! Cô thật là một người phụ nữ bác ái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1257947/chuong-214.html