Lời của anh khiến Lâm Tử Hàn sởn tóc gáy, vô ý thức hít một hơi lạnh, run giọng nói: "Nhưng tôi cũng biết, vì sao…"
"Bởi vì tôi không nỡ giết em" Tiêu Ký Phàm nghe được cô ấp a ấp úng nói, anh tin tưởng cô, chính là nguyện ý tin tưởng cô, đây là một loại hành vi rất đặc biệt, giao vào trong tay cô, dù sao cũng là tính mạng của anh.
Lâm Tử Hàn cảm động quay mặt sang chỗ khác, ngửa mặt tựa lưng vào ghế ngồi, cố gắng không cho nước mắt cảm động rơi xuống. Cô phản bội anh mà! Anh sao có thể tùy ý tin tưởng cô như vậy chứ?
Vậy có đúng là anh cũng tin tưởng thanh mai trúc mã Duẫn Ngọc Hân như thế hay không? Có đúng là như Duẫn Ngọc Hân nói, dù cho phát hiện cô ta biết tình hình thực tế, cũng không nỡ giết cô ta hay không?
Không giết cô ta, mọi thời khắc Tiêu Ký Phàm đều sẽ đối mặt với nguy hiểm. Giết cô ta, anh rất có thể phải đối mặt với chế tài pháp luật. Ai cũng biết, Lãnh Phong là một tội phạm nghiệp chướng nặng nề, cô không thể để cho anh tùy tiện giết người nữa ——!
Xe dừng lại tại một bãi biển, Tiểu Thư Tuyết xuống xe liền sôi nổi mà phóng tới chỗ có nước. Lâm Tử Hàn vội đuổi theo, lấy mũ trên đầu con bé xuống: "Cẩn thận một chút"
"Biết rồi" Giọng Tiểu Thư Tuyết lan vào giữa những làn gió biển vi vu.
"Tôi sao lại cảm giác nó rất giống một tội phạm mới từ trong ngục giam thả ra" Lâm Tử Hàn cười một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1257937/chuong-204.html