Xoay người lại, sắc mặt trầm xuống, khẽ trách mắng nữ hầu bên cạnh: "Trong các cô ai giúp nó mang sofa ra đây?"
Nữ hầu cúi đầu, khẩn trương nói: "Là tiểu tỷ tỷ ầm ĩ muốn bọn Tiểu Lí mang ra"
Giỏi thật, dám dùng đến chiêu này! Lâm Tử Hàn len lén đảo cặp mắt trắng dã, trên mặt xuất hiện nụ cười vô hại lần thứ hai, cúi người một tay ôm lấy Tiểu Thư Tuyết, dụ dỗ: "Bảo bối ngoan, về phòng chơi với các dì có được không?"
"Không được, trừ phi mẹ chơi với con" Tiểu Thư Tuyết không chút nào suy nghĩ lắc đầu, nó mới không ngốc như vậy nha, một mình phòng thủ ở chỗ này sớm như vậy, nếu như còn để mẹ chuồn mất, thì quá kỳ cục. =]]
"Mẹ muốn đi làm, đến muộn sẽ bị ông chủ mắng nha"
"Mẹ gạt người, mẹ lại muốn lén trốn đi"
"Thế nào chứ, mẹ ngày mai sẽ trở lại, chúng ta có thể móc nghéo" Lâm Tử Hàn vươn ngón tay nhỏ bé, lấy lòng mà cười nói.
Tiểu Thư Tuyết hồ nghi quan sát cô, bộ dạng không muốn tin tưởng, sau đó quay đầu đi, không nhìn!
Lâm Tử Hàn đau đầu mà vỗ vỗ đầu, cô nếu không quay về, Vương Văn Khiết và Đỗ Vân Phi sẽ lo lắng chết mất. Mà muốn dọn dẹp tiểu nữ hoàng trước mắt này, hình như có chút không dễ dàng!
"Bảo bối, mẹ không gạt người, không tin con có thể đi hỏi ba ba"
"Ba ba cũng gạt người! Hai người một đều là những tên đại lừa đảo!" Tiểu Thư Tuyết nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, sống chết nhất định không cho đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1257933/chuong-200.html