"Thư Tuyết muốn mẹ, ba ba nói chúng ta rất nhanh sẽ trở về"
"Thư Tuyết ngoan, để cho… Ba ba nghe, mau để cho ba ba nghe…" Lâm Tử Hàn lau đi nước mắt trên mặt, vội vàng căn dặn.
Tiểu Thư Tuyết "À" một tiếng, giơ điện thoại lên trước mặt Lãnh Phong vẻ mặt đang trầm tĩnh khẽ nhấp cà phê, nói: "Ba ba, mẹ muốn nói chuyện với ba"
Lãnh Phong chần chờ một chút, cười lạnh buông chén, tiếp nhận điện thoại trong tay Tiểu Thư Tuyết, nghe Lâm Tử Hàn hổn hển hò hét cũng không động lòng.
Hóa ra, cô cũng có lúc sợ, cũng có lúc lo lắng!
"Phong ca! Van xin anh trả con lại cho em, em biết sai rồi, em không nên đồng ý giúp Đỗ Vân Phi việc này, em sai rồi"
"…"
Không được đáp lại, Lâm Tử Hàn càng thêm lo lắng: "Lãnh Phong! Các người rốt cuộc ở nơi nào ——?"
"Em muốn biết sao?" Lãnh Phong cuối cùng mở miệng, trước sau như một vẫn lạnh lùng!
Lâm Tử Hàn liều mạng mà gật đầu, sau khi phát hiện đối phương căn bản nhìn không thấy, mới lớn tiếng nói: "Muốn… Em muốn!"
"Vậy——, đợi năm giây nữa được không?"
Lâm Tử Hàn lo lắng, không biết anh là có ý gì, khi vừa định mở miệng hỏi, đầu kia điện thoại liền truyền đến tiếng chuông vang dội có quy luật, một tiếng lại một tiếng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Tiếng chuông nước Ý! Lâm Tử Hàn sợ ngây người, tiếng chuông này cô rất quen thuộc, Tô Lâm Lâm bình thường hay cho Tiểu Thư Tuyết nghe tiếng chuông, Tiểu Thư Tuyết cả ngày nói ở bên miệng tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-bo-tron-cua-sat-thu-tong-tai/1257872/chuong-139.html